Nữ phụ tu tiên - ta luyện đan chỉ để nuôi con

Chương 62 【Cảm giác an toàn của Tiêu Vân Hàn】



Sẵn sàng

Nghe xong những lời Ngu Ngưng nói, Tống Ly không khỏi cảm thấy một luồng

lạnh chạy dọc sống lưng. Có lẽ trong khoảng thời gian nàng đến Tung Quận

này, rất nhiều kẻ mà nàng từng tiếp xúc đều không phải là người sống.

Tổ chức buôn bán độc dược ngầm kia lại có thể ngang ngược đến mức như

vậy, thế lực phía sau e rằng càng khó mà tưởng tượng nổi.

Tống Ly chợt nghĩ tới ông lão trước kia ở trước cửa y đường, người đã bị

chém mất nửa cái đầu liệu có phải là do người của tổ chức kia ra tay sát hại

hay không.

Nếu quả thật là như vậy, thì phía sau cỏ đầu rắn nhất định còn ẩn giấu rất

nhiều bí mật, mà những bí mật ấy thậm chí còn liên quan trực tiếp đến lợi ích

của tổ chức buôn độc.

Thấy Tống Ly đang thất thần, Ngu Ngưng mỉm cười nói: “Được rồi, đừng nghĩ

mấy chuyện đó nữa, mau ăn đi, ăn xong rồi còn…”

Lời nàng còn chưa dứt, bên ngoài sân đã truyền đến một trận động tĩnh. Hai

người lập tức căng thẳng, nhưng ngay sau đó Tống Ly liền nghe thấy một

giọng nói quen thuộc.

“Tống Ly, Tống Ly, ngươi có ở đây không?”

Là giọng của Lục Diễn. Tống Ly lập tức đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.

Lục Diễn vẫn còn bế Trường Sinh khóc đến ngất đi, bên cạnh là Tiêu Vân Hàn

và Lăng Viễn, phía sau còn theo rất nhiều đệ tử của Vấn Phạt Tông. Tống Ly

có chút kinh ngạc, bọn họ vậy mà thật sự lần ra được đến nơi này.

“Tống Ly! Quả nhiên ngươi ở đây,” Lục Diễn hung hăng thở phào một hơi, ngay

sau đó sải bước chạy tới: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nghe đạo hữu Lăng

Viễn nói gần đây có rất nhiều nữ tu mất tích, là gặp phải đám người này sao?”

Tống Ly vội vàng nhận lấy Trường Sinh từ trong lòng Lục Diễn. Lúc này Trường

Sinh mới dễ chịu hơn chút, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy vạt áo Tống Ly.

“Không sao rồi, không sao rồi, mẹ vẫn ổn,” Tống Ly nhẹ giọng dỗ dành một câu,

sau đó lập tức giải thích với mọi người: “Đám người này tự lập một bang phái,

gọi là Bá Long Bang, tu luyện tà thuật song tu đoạt bổ, chuyên bắt nữ tu từ nơi

khác tới giam giữ để trợ giúp bọn họ luyện công. Ta cũng vừa mới cùng một nữ

tu khác trốn thoát không bao lâu”

Nói đến đây, Tống Ly lại nhìn về phía Lăng Viễn, khẩn thiết nói: “Trong địa lao

vẫn còn rất nhiều nữ tu, xin đạo hữu Lăng Viễn có thể tổ chức nhân thủ, mau

chóng theo ta đi cứu người”

Nghe vậy, Lăng Viễn liền trở nên nghiêm nghị, lập tức dẫn đội xuất phát. Tống

Ly theo sát phía sau, vừa đi vừa nói ra những tin tức mình biết được.

Trên đường, Tống Ly cũng biết được đêm nay đã xảy ra chuyện gì. Tiêu Vân

Hàn kiên quyết cho rằng việc nàng mất tích có liên quan đến chưởng quầy

khách điếm và Lư Bang, vì vậy dò hỏi rồi tìm đến sơn trang này để lục soát.

Trước khi bắt nữ tu, Bá Long Bang đều sẽ xác nhận xem bên cạnh các nàng có

bằng hữu hay thân nhân hay không, để phán đoán sau khi nữ tu mất tích liệu

có người tới điều tra hay không.

Bọn họ hẳn không ngờ rằng, Tống Ly đến Tung Quận không mang theo bằng

hữu, nhưng lại có hai người bạn âm thầm theo dõi phía sau.

Những đệ tử Vấn Phạt Tông này phần lớn đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, dù Nhị

đương gia của Bá Long Bang là Kim Đan chân nhân, bọn họ vẫn không hề sợ

hãi.

Bọn họ có thủ đoạn chuyên môn, cũng có bảo vật do trưởng bối trong môn ban

cho để đối phó Kim Đan kỳ tu sĩ, trong việc bắt giữ tội phạm Kim Đan kỳ, bọn

họ rất giàu kinh nghiệm.

Nghe Tống Ly nói Bá Long Bang trà trộn trong dân thường, Lăng Viễn liền chia

ra một đội khác tới chân núi, bao vây toàn bộ sơn trang, không để một ai lọt ra

ngoài.

Sau đó liền triển khai hành động bắt giữ. Vì ba người Tống Ly chỉ có tu vi

Luyện Khí kỳ, nên được sắp xếp đứng xa hơn, tránh bị thương khi giao chiến.

Nhị đương gia Bá Long Bang cũng nhận được tin Vấn Phạt Tông vây núi, lập

tức ra nghênh chiến.

Đệ tử Vấn Phạt Tông đang bày trận, Nhị đương gia căn bản không có cơ hội

phá trận, liền bị một con binh khôi Kim Đan kỳ do Lăng Viễn thả ra quấn chặt.

Cùng lúc đó, Lăng Viễn trực tiếp lôi Lư Bang đang định chạy trốn ra ngoài,

đánh cho nửa sống nửa chết, hoàn toàn mất khả năng đào thoát.

Kim Quang Trận thành hình, dưới ánh trận quang, mọi gian tà đều không chỗ

trốn. Ba người Tống Ly ngẩng đầu nhìn cảnh truy bắt quy mô lớn này, không

khỏi cảm thán nội tình và thực lực của đại tiên môn.

Những người bước ra từ đại tiên môn, ai nấy đều là nhân trung long phượng,

cho dù chỉ là đệ tử Trúc Cơ kỳ, đối mặt Kim Đan kỳ tà tu cũng không hề hoảng

loạn, bày binh bố trận ung dung tự tại…

“Đúng rồi, ta còn chưa từng hỏi các ngươi,” Lục Diễn vừa ngẩng đầu nhìn vừa

hỏi: “Tống Ly, ngươi là Mộc linh căn, lại có thiên phú luyện đan mạnh như vậy;

Tiêu Vân Hàn, ngươi là kiếm linh thể, còn là dị linh căn. Hai người các ngươi vì

sao lại không vào Ngũ Đại Tiên Môn?”

Tống Ly cúi mắt nhìn Trường Sinh trong lòng, thấy con bé ngủ rất say, giọng

nói cũng nhẹ đi nhiều: “Trong tiên môn người và việc nhiều như vậy, ta là một

người mẹ đơn thân thì làm sao đi được, chẳng lẽ bỏ mặc Trường Sinh sao?”

con/chuong-62-cam-giac-an-toan-cua-tieu-van-hanhtml]

Nghe vậy, Lục Diễn gật đầu: “Nghe cũng có lý. Tiêu Vân Hàn, vậy còn ngươi?”

“Vào Ngũ Đại Tiên Môn, phải xác thực danh tính”

“Hả?”

❤❤❤

Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.

Tiêu Vân Hàn chỉ chỉ vào mặt mình: “Bọn họ muốn ta tháo mặt nạ, mới chịu

cho ta xếp hàng đi đo linh căn”

Vừa nói xong, hai người còn lại đều hiểu ra. Tiêu Vân Hàn không muốn tháo

mặt nạ, nên không thể thông qua xác thực danh tính, chỉ có thể tới Tán Tu Liên

Minh mưu sinh.

“Nói ra thì chúng ta thật sự chưa từng thấy ngươi tháo mặt nạ. Nhưng vì sao

ngươi không chịu tháo vậy? Chẳng lẽ ngươi rất xấu sao?” Lục Diễn vỗ vỗ Tiêu

Vân Hàn, nghiêm túc khuyên nhủ: “Yên tâm đi, mọi người đã làm huynh đệ với

nhau lâu như vậy, còn từng vào sinh ra tử cùng nhau, sao có thể ghét bỏ

ngươi chứ? Tiêu Vân Hàn, ngươi phải học cách chấp nhận bản thân”

Nói rồi, Lục Diễn thừa lúc hắn không chú ý, nhanh tay lẹ mắt giật phăng mặt nạ

của Tiêu Vân Hàn. Nhìn thấy dung mạo thật, Lục Diễn không nhịn được hít vào

một ngụm khí lạnh.

“Ngươi quả nhiên trông… rất đặc biệt”

Vì trước đó đã hứa sẽ không nói hắn xấu, Lục Diễn vắt óc nghĩ hồi lâu, mới tìm

ra được từ này để hình dung.

Tiêu Vân Hàn khẽ thở dài, cũng không tức giận vì bị tháo mặt nạ.

Tống Ly chậm rãi nói ra sự thật: “Ngươi thấy không phải là gương mặt thật của

hắn, đó là mặt nạ da người”

“Cái gì?!”

Lục Diễn kinh hãi, quay sang nhìn Tiêu Vân Hàn lần nữa, quả nhiên thấy ở cằm

hắn có dấu vết mặt nạ da người cực kỳ mờ nhạt.

“Tiểu tử ngươi tâm cơ thâm thật…”

“Phòng chính là ngươi” Tiêu Vân Hàn bình thản đáp.

“Ngươi chắc là phòng nổi không?!” Lục Diễn lại lần nữa nhanh tay xé toạc

mặt nạ da người.

Một gương mặt còn xấu hơn trước xuất hiện.

“Vẫn là mặt nạ da người” Tống Ly nói.

Lục Diễn kinh đến mức cằm sắp rớt xuống.

Tiêu Vân Hàn đứng yên không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý ngăn cản.

Thế là sau khi Lục Diễn liên tục xé xuống hơn mười tấm mặt nạ da người, hắn

cuối cùng cũng không chịu nổi sự “xung kích thị giác” khi mỗi tấm lại xấu hơn

tấm trước, đành dừng tay, đồng thời có cảm giác sắp mù mắt.

“Tiêu Vân Hàn, ta xin ngươi đấy, lần sau mua mặt nạ thì mua mấy cái coi được

một chút có được không? Rốt cuộc ngươi có gu thẩm mỹ kiểu gì vậy hả!”

Tiêu Vân Hàn thong thả từng cái một đeo lại mặt nạ lên mặt.

“Ngươi không hiểu,” hắn tranh thủ nói, “loại này mới có cảm giác an toàn”

“An toàn chỗ nào chứ?!”

Tống Ly liếc nhìn sắc mặt Lục Diễn lúc này đã xanh lét.

“Bây giờ ngươi còn không dám xé tiếp nữa, vậy chẳng phải chính là cảm giác

an toàn sao?”

“Hả?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.