Phong Tổng, Vợ Ngài Muốn Ly Hôn Từ Lâu Rồi

Chương 3: Cô không còn gọi điện cho họ nữa



Khương Triết là một trong những thư ký thân cận nhất của Phong Đình Thâm.

Khi nhìn thấy lá đơn xin nghỉ việc của Dung Từ, anh ta vô cùng kinh ngạc.

Anh ta là một trong số ít người trong công ty biết rõ mối quan hệ giữa Dung Từ

và Phong Đình Thâm.

Bất cứ ai quen biết Phong Đình Thâm đều hiểu rõ, trái tim của anh chưa bao

giờ đặt nơi cô.

Sau khi kết hôn, anh đối xử với cô rất lạnh nhạt, số lần về nhà đếm trên đầu

ngón tay.

Để được gần gũi và chinh phục trái tim Phong Đình Thâm, Dung Từ đã chọn

vào làm việc tại Tập đoàn Phong Thị.

Mục tiêu ban đầu của cô là trở thành thư ký riêng của anh. Nhưng Phong Đình

Thâm không đồng ý. Ngay cả khi ông cụ đích thân ra mặt cũng không thể

khiến anh gật đầu.

Cuối cùng, Dung Từ đành phải lùi một bước, xin vào bộ phận thư ký và trở

thành một trong vô số nhân viên bình thường dưới quyền anh.

Ban đầu, Khương Triết còn lo lắng Dung Từ vào bộ phận thư ký sẽ làm náo

loạn cả lên.

Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của anh ta.

Dung Từ tuy có tận dụng chức vụ để tiếp cận Phong Đình Thâm nhưng cô luôn

biết chừng mực, chọn đúng thời điểm và không bao giờ đi quá giới hạn.

Ngược lại, có lẽ vì muốn Phong Đình Thâm phải nhìn mình bằng con mắt khác,

Dung Từ làm việc vô cùng nghiêm túc, năng lực cũng rất xuất sắc.

Dù là lúc mang thai sinh con hay những thời điểm khác, cô đều tuân thủ

nghiêm ngặt quy định của công ty, chưa bao giờ cậy quyền làm điều đặc biệt.

Mấy năm trôi qua, Dung Từ đã leo lên vị trí tổ trưởng bộ phận thư ký.

Tình cảm của Dung Từ dành cho Phong Đình Thâm, Khương Triết đều nhìn

thấy rõ.

Thú thật, Khương Triết chưa bao giờ nghĩ Dung Từ sẽ nghỉ việc.

Anh ta cũng không tin cô nỡ chủ động rời đi.

Lần này cô quyết định nghỉ việc, có lẽ là giữa cô và Phong Đình Thâm đã xảy

ra chuyện gì đó mà anh ta không biết, đến mức Phong Đình Thâm phải ra lệnh

ép cô nghỉ.

Dung Từ là người có năng lực, tuy có chút tiếc nuối nhưng Khương Triết vẫn

giải quyết theo đúng nguyên tắc:

“Đơn xin nghỉ việc tôi nhận rồi, tôi sẽ sớm sắp xếp người bàn giao công việc

với cô”

“Được”

Dung Từ gật đầu rồi quay người trở về chỗ ngồi làm việc.

Khương Triết bận rộn một hồi rồi báo cáo công việc trực tuyến cho Phong Đình

Thâm.

Khi cuộc trò chuyện gần kết thúc, anh ta chợt nhớ đến chuyện Dung Từ nghỉ

việc.

“À đúng rồi Phong tổng, về chuyện”

Tuy anh ta đã nói với Dung Từ sẽ sớm sắp xếp người bàn giao nhưng cụ thể khi

nào để cô đi thì anh ta vẫn muốn thăm dò ý của Phong Đình Thâm.

Nếu Phong Đình Thâm muốn ngày mai Dung Từ không cần đến công ty nữa thì

lát nữa anh ta sẽ sắp xếp ngay.

Nhưng lời vừa đến miệng, anh ta chợt nhớ lại lúc Dung Từ mới vào làm, Phong

Đình Thâm đã từng nói rõ: mọi việc của Dung Từ trong công ty cứ xử lý theo

đúng quy định, không cần báo cáo riêng với anh.

Anh sẽ không quan tâm đến cô.

Và sự thật đúng là như vậy.

Suốt những năm qua, ở công ty, Phong Đình Thâm chưa bao giờ chủ động hỏi

han về Dung Từ.

Bình thường gặp cô ở công ty, anh cũng hoàn toàn coi cô như người xa lạ.

Mấy năm nay Dung Từ thể hiện rất xuất sắc, hai năm trước khi định thăng

chức cho cô nhưng vì e ngại Phong Đình Thâm không thích cô nên bọn họ còn

đặc biệt thăm dò ý kiến anh.

Ý là nếu anh không thích thì coi như bỏ qua chuyện này.

Lúc đó Phong Đình Thâm nghe xong lập tức nhíu mày, mất kiên nhẫn nhắc lại

rằng anh sẽ không can thiệp, cứ làm theo đúng quy trình.

Anh còn dặn sau này chuyện của Dung Từ ở công ty đừng hỏi anh nữa.

Thấy Khương Triết mãi không nói gì, Phong Đình Thâm cau mày, hỏi: “Chuyện

gì?”

Khương Triết hoàn hồn, vội đáp: “Không có gì ạ”

Nếu Phong Đình Thâm đã biết chuyện Dung Từ nghỉ việc nhưng lại không chủ

động nhắc tới, chứng tỏ chuyện này trong mắt anh chẳng quan trọng chút nào.

Vậy thì anh ta cứ theo lệ cũ, xử lý đúng quy định công ty là được.

Nghĩ đến đây, Khương Triết không nói thêm gì nữa.

Phong Đình Thâm tắt cuộc gọi video.

“Đang nghĩ gì thế?”

Buổi trưa, đồng nghiệp bỗng vỗ nhẹ vào vai Dung Từ.

Dung Từ giật mình, mỉm cười lắc đầu: “Không có gì”

roi/chuong-3-co-khong-con-goi-dien-cho-ho-nuahtml]

“Hôm nay không gọi điện cho con gái à?”

“Ừ, không cần nữa”

Bình thường mỗi ngày cô gọi cho con hai lần.

Một lần vào lúc một giờ sáng, một lần vào khoảng mười hai giờ trưa. Chuyện

này cả văn phòng ai cũng biết.

Chỉ có điều, họ không hề hay biết ba của con gái cô chính là vị boss lớn của

công ty bọn họ.

Tan làm, Dung Từ ghé chợ mua ít thức ăn và vài chậu cây cảnh mang về nhà.

Sau bữa tối, Dung Từ lên mạng xem tin tức về triển lãm công nghệ.

Xem xong, cô gọi một cuộc điện thoại: “Triển lãm công nghệ tháng sau, giữ

cho tôi một vé nhé”

“Cô chắc chứ?” Đầu dây bên kia lạnh lùng đáp: “Hai lần trước cô cũng bảo giữ

vé nhưng rốt cuộc lần nào cũng không đến, bao nhiêu người mong mỏi tấm vé

đó mà cô lại bỏ phí”

Triển lãm công nghệ thường niên trong nước là sự kiện trọng đại của ngành, vé

tham dự không phải ai muốn cũng có được.

Công ty của họ cũng nhận được vài suất tham dự, rất nhiều nhân tài ưu tú dưới

trướng đều khao khát được đi.

Với họ, mỗi một suất đều vô cùng quý giá.

“Nếu lần này tôi vẫn không đến, sau này tôi sẽ không bao giờ mở miệng nhờ

anh nữa”

Đầu dây bên kia im lặng rồi cúp máy.

Dung Từ hiểu, đó là sự ngầm đồng ý.

Dung Từ mỉm cười.

Thực ra điều cô chưa nói là cô muốn quay trở lại công ty.

Là người đồng sáng lập, ngay khi công ty vừa mới khởi sắc, cô lại chọn kết hôn

sinh con, rút lui khỏi thương trường để toàn tâm toàn ý lo cho gia đình, làm

đảo lộn hoàn toàn kế hoạch phát triển khiến công ty bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.

Mọi người vừa giận vừa trách cô.

Mấy năm nay, giữa cô và họ gần như chẳng còn liên lạc gì.

Cô muốn quay lại công ty là thật nhưng trọng tâm cuộc sống sau hôn nhân

của cô luôn đặt vào gia đình.

Cô đã rời xa giới công nghệ quá lâu rồi.

Cô lo lắng nếu bây giờ quay lại mà không chuẩn bị gì thì sẽ không theo kịp

nhịp độ của họ.

Vì thế, cô định dành một thời gian để tìm hiểu sâu về tình hình hiện tại của

ngành rồi mới tính tiếp.

Những ngày tiếp theo, Dung Từ đi làm thì tập trung làm việc, tan làm lại bận

rộn với những dự định riêng.

Cô không hề chủ động liên lạc với con gái và Phong Đình Thâm. Tất nhiên, họ

cũng chẳng liên lạc với cô.

Về chuyện này, cô không hề bất ngờ.

Bởi vì từ hơn nửa năm trước, việc liên lạc với họ đã trở thành sự sắp đặt đơn

phương từ phía cô. Họ chỉ thụ động chấp nhận mà thôi.

Tại nước A.

Phong Cảnh Tâm giờ đã có thói quen mỗi sáng thức dậy là gọi điện cho Lâm

Vu.

Hôm nay, vừa tỉnh dậy như mọi khi, việc đầu tiên cô bé làm là gọi ngay cho

Lâm Vu.

Nhưng chưa nói chuyện được bao lâu, cô bé đã òa khóc nức nở.

Bởi vì Lâm Vu báo cho cô bé một tin dữ.

“Dì Vu Vu sắp về nước rồi!”

Phong Cảnh Tâm buồn bã vô cùng, nói chuyện với Lâm Vu xong lập tức gọi

ngay cho Phong Đình Thâm:

“Ba ơi, chuyện này ba có biết không?”

Trong văn phòng, Phong Đình Thâm vừa lật tài liệu vừa đáp: “Biết”

“Ba biết từ khi nào ạ?”

“Cũng được một thời gian rồi”

“Ba, ba xấu lắm”

Phong Cảnh Tâm ôm chặt con heo bông màu hồng, khóc thút thít:

“Tại sao ba không nói cho con biết? Con không nỡ xa dì Vu Vu, dì Vu Vu không

ở đây thì con cũng không muốn đi học ở đây nữa đâu, con muốn về nước, hu

hu”

Phong Đình Thâm thản nhiên nói: “Ba đang sắp xếp rồi”

Phong Cảnh Tâm ngơ ngác không hiểu: “Là. là sao ạ?”

“Tuần sau chúng ta về nước”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.