“Lạch cạch – lạch cạch”
Dung My mệt mỏi dựa đầu vào mép cửa sổ của con tàu màu xanh lá, biểu cảm
trên khuôn mặt cô lúc này đúng là không thể nào đáng thương hơn.
Con tàu đã chạy suốt cả ngày lẫn đêm.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Mà còn là tàu tốc hành.
Cô đúng là đầu óc bị lừa đá phải không, mới lại đề nghị với Lưu Dung việc chủ
động lên tìm Chu Nam Tự, đích thực là tự mình chuốc lấy khổ sở.
Lưu Dung kể từ khi nhận được điện báo của con trai liền suốt ngày ở nhà lo lắng
bồn chồn, tâm trạng tiêu cực này lan sang cả Dung My.
Con trai nhất thời không thể quay về, Lưu Dung với tư cách là mẹ chồng liền
quyết định dẫn con dâu lên đơn vị tìm người.
Mẹ chồng đã quyết tâm, Dung My biết làm sao được?
Đành phải thu xếp đồ đạc, cùng Lưu Dung lên đường.
Kết quả vừa xuất phát, Lưu Dung đã vì không chịu nổi sự xóc nảy của xe khách,
say xe đến mức nôn ọe và nằm lì ra.
Dung My nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lưu Dung, khuyên giải quay trở về.
Nhưng Lưu Dung nhất quyết không chịu, kiên trì muốn đưa Dung My đến chỗ con
trai, nói rằng vợ chồng mới cưới sao có thể xa cách lâu ngày, như thế sẽ ảnh
hưởng đến tình cảm vợ chồng.
Lúc đó, lòng Dung My mềm lại, không nỡ nhìn Lưu Dung chịu hành hạ, nên nhất
thời xốc nổi, đề nghị một mình cô đi.
Lưu Dung không yên tâm, sợ Dung My một mình trên đường gặp nguy hiểm.
Sau khi Dung My nhiều lần cam đoan bản thân từng một mình đi ra ngoài nhiều
lần, Lưu Dung mới chịu nhượng bộ, lại dặn dò không ít những điều cần chú ý. Thế
là Dung My một mình bắt đầu hành trình lên đơn vị tìm người, còn bà thì quay trở
về.
Một ngày một đêm này là chuyến đi khó chịu nhất của Dung My trong cả hai kiếp.
Dù là Dung My kiếp trước hay nguyên chủ kiếp này đều chưa từng chứng kiến.
Hóa ra tàu hỏa có thể chật cứng đến mức độ này, không chỉ lối đi chật ních người,
ngay cả dưới gầm ghế ngồi ban đêm cũng có người nằm, đáng nói hơn là sau khi
tàu hỏa dừng ở ga, còn có người từ cửa sổ trèo lên.
Mùi mồ hôi, mùi chân, mùi của các loại đồ ăn lẫn lộn, khiến cô một chút cảm giác
thèm ăn cũng không có.
Trên đường, ngoại trừ những nhu cầu sinh lý cần thiết, cô gần như không rời khỏi
chỗ ngồi, dĩ nhiên cũng không hề mở khăn che mặt ra, lúc nào cũng cúi gằm mặt,
không nói chuyện với ai cũng không nhìn thẳng vào ai.
May mắn duy nhất là, suốt chặng đường khá thuận lợi, đã bình an đến ga.
Khi chân lại lần nữa giẫm lên mặt đất, dù đau lưng mỏi gối, nhưng ít nhất cũng
thở được một hơi thật sảng khoái.
Tuy nhiên vẫn chưa đến được đích, sau khi ăn tạm hai cái bánh quy lót dạ, rửa
mặt nghỉ ngơi một chút, cô lại bước vào hành trình từ khu thành thị đến doanh trại
đơn vị.
Bốn giờ rưỡi chiều.
Sau khi trải qua xe khách, tàu hỏa, và đôi chân của chính mình, Dung My cuối
cùng cũng đã đến được đơn vị mà Chu Nam Tự đang phục vụ.
Nhìn thấy những chiến sĩ gác cổng đơn vị đang cầm súng, đứng thẳng tắp, Dung
My suýt nữa thì không kìm được mà nghẹn ngào.
Trời ạ, cuối cùng cũng đến rồi.
Thở ra một hơi khí bẩn, cô lôi theo hành lý, loạng choạng hướng về phía cổng
gác.
Bốn mắt nhìn nhau.
Chú lính gác trẻ nhìn người phụ nữ trẻ tuổi trước mắt ăn mặc không chỉ bình
thường mà còn rất thô tục, đầu tóc bù xù, khuôn mặt lem nhem, nhưng lại sở hữu
một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, đầu óc lập tức đơ cứng, miệng há hốc không nói
nên lời.
Người, người nước ngoài?
Anh, anh phải nói gì đây, mấy thứ tiếng nước ngoài kia anh có biết đâu.
Tai đỏ ửng, anh ta tránh ánh mắt nhìn thẳng của Dung My.
Dung My gỡ tấm khăn che mặt trên khuôn mặt xuống, lộ ra toàn bộ gương mặt,
nở một nụ cười tươi tắn, “Chào đồng chí, tôi đến tìm một người”
Lúc này, không chỉ tai chú lính trẻ đỏ, mà toàn bộ khuôn mặt cũng đỏ ửng lên,
may mà da vốn đen, nhìn không quá rõ.
Nhưng anh là quân nhân, hơn nữa còn đang trong giờ trực gác, không thể đánh
mất phẩm chất cơ bản của người lính.
Anh ta thầm nhẩm nhiều lần trách nhiệm của người quân nhân trong lòng, rồi mới
ấp úng mở miệng, “Cô, cô tìm ai?”
Dung My lấy thẻ chứng minh nhân dân trong người ra, nói to tên của Chu Nam
Tự.
noi-bat-o-dai-vien/chuong-009-len-don-vi-tim-nguoihtml]
Thẻ chứng minh nhân dân là của nguyên chủ làm từ năm ngoái khi còn ở thành
phố Hắc Hà, viết tay.
Chú lính trẻ đưa tay đón lấy, lại theo lệ thường hỏi thêm một số vấn đề, sau đó
gọi điện thoại, bảo Dung My đợi ở đây, sẽ có người đến đón.
Trong suốt quá trình giao tiếp, chú lính trẻ luôn quay mặt đi chỗ khác, ánh mắt
không nhìn thẳng Dung My lấy một lần.
Dung My cũng ý tứ che mặt lại, dịch sang một bên, không làm phiền chú lính trẻ
đang gác, ngoan ngoãn chờ người đến đón.
Phó Chính ủy Quách Quý Minh sau khi nhận được điện thoại từ phòng bảo vệ,
cảm giác như sét đánh ngang tai.
Chu Nam Tự là một tài năng trẻ hiếm có trong đơn vị hiện nay, mới hai hôm trước
lại được đề bạt làm đối tác mới của ông.
Trong quân đội, đồng đội ai cũng vỗ tay chúc mừng anh; còn các chị các mẹ ở
khu tâp thể quân đội thì lúc nào cũng để tâm đến chuyện hôn nhân đại sự của
anh, nhiệt tình mai mối giới thiệu đối tượng.
Vậy mà vào lúc này, Chu Nam Tự lại chủ động đứng ra, nói mẹ già ở nhà đã tìm
đối tượng cho anh rồi, không dám phiền các chị các mẹ phải bận tâm chuyện này
nữa.
Tin này quả thực như một quả bom nổ tung cả doanh trại lẫn khu tập thể quân
đội.
Mọi người đều tò mò về đối tượng của Phó Đoàn trưởng Chu, nhưng hỏi ra mới
biết là từ quê, ai nấy đều thở dài tiếc rẻ.
Với điều kiện cá nhân ưu tú như Phó Đoàn trưởng Chu, thế nào cũng phải tìm
một đối tượng trong thành phố chứ.
Quách Quý Minh cũng nghĩ như vậy, không nói gì khác, ít nhất cũng nên tìm một
người có học thức, có kiến thức.
Không phải ông xem thường người nông thôn, chỉ là trong nhận thức của ông, dù
là kinh tế hay tài nguyên giáo dục ở quê đều rất hạn chế.
Muốn nuôi dạy được một nữ thanh niên có học thức, có kiến thức không phải là
chuyện dễ dàng.
Ước chừng mười dặm tám thôn cũng chưa chắc có một.
Không thì sao lại nói “Nhà nghèo khó đẻ con quý” cơ chứ.
Ôi, sao lại tìm đến nhanh thế, mà lại còn đúng lúc người ta không có ở đây.
Đúng vậy, Chu Nam Tự lên thành phố họp rồi.
Vì vậy, người này ông phải đi đón.
Nghĩ đến cô vợ quê của nhà họ Lão Phương trong khu tập thể quân đội, Quách
Quý Minh không khỏi rùng mình.
Cúp điện thoại, gọi người lính hầu cần đến.
Quách Quý Minh mang theo một trái tim thấp thỏm dẫn người lính hầu cần cùng
hướng về phía cổng chính để đón người.
Dung My đá mảnh đất đá vụn dưới chân thành một cái hố to, mới thoáng thấy
người tiếp đón từ phía trong cổng từ từ đến muộn.
Chỉ hơi nheo mắt một chút, cô đã nhận ra không phải là bản thân Chu Nam Tự.
Cô không hề có một chút bất mãn hay không kiên nhẫn nào.
Dù cô là một kẻ bất cần đời nửa mùa, nhưng đối với những chú Bộ đội Cụ Hồ này,
cô vẫn từ tận đáy lòng tôn trọng và khâm phục.
Không phải tôn trọng vì hai chữ “quân nhân”, mà là khâm phục trách nhiệm mà họ
đang gánh vác trên vai.
Trong lúc Dung My nhìn về phía họ, Quách Quý Minh cũng đã từ xa quan sát
Dung My.
Chỉ một cái nhìn sơ qua từ xa, ông đã vô cùng thất vọng về cô vợ quê của Phó
Đoàn trưởng Chu.
Dù trong lòng đã có chuẩn bị sẵn.
Nhưng thực sự không ngờ lại là hình tượng thế này.
Một chiếc áo khoác vải xanh chỉ có phụ nữ trên năm mươi tuổi ở nông thôn mặc,
kết hợp với một chiếc quần ống rộng màu đen, dưới chân cũng là một đôi giày vải
đen.
Toàn bộ mặt và đầu cũng được bọc kín mít, ông từ cách xa mười mét hoàn toàn
không thấy được một chút khuôn mặt nào.
Nếu không phải sớm biết thân phận là vợ qua điện thoại, nhìn từ xa ông còn
tưởng là mẹ anh ta đến cơ.
Ôi, không bảo phải mặc giống như những cô gái trong thành phố cho thời thượng,
nhưng ít nhất cũng phải mặc chút màu đỏ, màu sặc sỡ một chút chứ.
Dù sao cũng là một cô gái trẻ mới hơn hai mươi tuổi, đang tuổi thanh xuân tràn
đầy sức sống, sao có thể làm cho giống như một bà lão ủ rũ thế cơ chứ.