Quân Hôn Thập Niên 80: Trở Thành Vợ Đẹp Nóng Bỏng Nổi Bật Ở Đại Viện

Chương 015: Người theo đuổi? Tình cũ?



Chu Nam Tự tự nhiên cảm nhận được Dung My đã bị tụt lại phía sau.

Anh liếc nhìn theo ánh mắt của Dung My.

Sau đó.

Khuôn mặt của một người nào đó lập tức lạnh đi thấy rõ bằng mắt thường.

Mặt âm trầm, hướng về phía bãi tập luyện, anh lạnh lùng ra lệnh một cách mạnh

mẽ, dứt khoát: “Trung đội trưởng Trung đội 1, ra khỏi hàng!”

Trung đội trưởng Trung đội 1 đang huấn luyện binh lính nghe thấy tiếng liền quay

người lại, từ xa nhìn thấy khuôn mặt “Diêm vương sống” Chu Nam Tự, hắn ta sợ

đến toàn thân run lên.

Hai chân khép chặt, giơ tay chào Chu Nam Tự, hét lớn: “Trung đội trưởng Trung

đội 1 Liêu Chí Dũng có mặt! Xin Phó đoàn trưởng Chu chỉ thị!”

Chu Nam Tự nghiêm túc quở trách: “Quản lý tốt binh lính dưới quyền của anh!

Quân nhân thì phải có tác phong của quân nhân, chú ý quân phong quân kỷ. Cả

đám cởi trần như vậy thành cái thể thống gì? Tất cả mặc áo vào cho tôi!”

Liêu Chí Dũng nhận lệnh: “Tuân lệnh!”

Hắn quay người, nói với những binh sĩ vẫn còn treo mình trên xà đơn: “Nghe thấy

chưa? Tất cả xuống đây, mặc áo vào ngay!”

“Rõ!” Các binh sĩ đồng thanh đáp lại, tất cả đều tụt xuống khỏi xà và mặc áo.

Đợi đến khi bóng lưng Chu Nam Tự và Dung My đi xa, Liêu Chí Dũng vẫn hơi mơ

hồ, đưa tay gãi đầu.

Trong lòng thầm nghĩ: Trước đây chẳng phải lúc nào cũng huấn luyện như vậy

sao? Hễ trời nóng là mọi người ai chẳng cởi trần tập? Cũng không phải lần đầu

tiên, sao hôm nay đột nhiên lại không được?

Phải thừa nhận là có xe thì thật nhanh.

Lúc đi, cô đã phải đi bộ gần một tiếng đồng hồ, đó là trong trường hợp đã đi nhờ

xe được nửa đường. Nếu đi bộ cả quãng đường đến khu thành thị, chắc chân

cũng gãy mất.

“Chỗ này thật là hẻo lánh, đến một chuyến xe chạy thường xuyên cũng không có”

Nghĩ đến nỗi khổ của mình hôm qua, Dung My không khỏi cảm thán.

Trên mặt Chu Nam Tự từ lâu đã không còn chút sát khí nào lúc nãy, vừa lái xe

vừa kiên nhẫn giải thích: “Có mà. Mỗi ngày có hai chuyến đi và về. Lần sau em

muốn vào khu thành thị thì có thể đi chuyến xe thường xuyên trong doanh trại”

Trong đơn vị, ngoài nhà ở còn trang bị các cơ sở vật chất sinh hoạt cơ bản khác

như trạm y tế, trường mẫu giáo, nhà ăn, tiệm tạp hóa.

Vì vậy, thông thường các chiến sĩ sẽ không vào khu thành thị. Lý do sắp xếp hai

chuyến xe mỗi ngày chủ yếu là để đưa đón thân nhân quân nhân đang đi học

hoặc làm việc trong khu thành thị.

Dung My: “”. Cái thời đại mà việc liên lạc bất tiện chết tiệt này.

Bốn mươi phút sau.

Xe dừng trước cửa bưu điện ở khu thành thị.

Chu Nam Tự tắt máy, rút chìa khóa xe, cười nói với Dung My: “Đến rồi, xuống xe

đi”

“Ồ, được” Nghe vậy, Dung My nhanh chóng mở cửa xe bước xuống.

Hai người sánh bước cùng nhau bước vào bưu điện.

Dù đi giày cao gót, nhưng chiều cao của Chu Nam Tự thực sự là nghịch thiên,

Dung My cũng chỉ vừa vặn vượt qua vai của người đàn ông.

Sự kết hợp giữa trai tài gái sắc vừa bước vào cửa đã trở thành một bức tranh

sáng chói, thêm vào đó là ngoại hình lai Tây của Dung My, lại càng thu hút sự chú

ý.

Cả hai đều không để ý đến những ánh nhìn liên tục đổ dồn về phía họ, một người

thì quen thuộc với sự trầm ổn, người kia thì quen với việc làm bộ làm tịch.

Bưu điện trong thành phố không giống như bưu điện ở huyện Hà Sa, nơi ít người.

Ở đây, số người đến làm dịch vụ khá đông, cần phải xếp hàng.

Nghĩ rằng ngoài điện báo còn phải viết thư cho Lưu Dung, Dung My liền đề nghị

Chu Nam Tự đi xếp hàng gửi điện báo.

Cô cầm lấy chìa khóa xe quay trở lại chỗ đỗ xe, lục lọi trong xe tìm ra cuốn sổ tay

và cây bút máy của Chu Nam Tự.

Trong sổ tay còn có nội dung ghi chú khi Chu Nam Tự họp hành.

Nét chữ mạnh mẽ, cứng cáp, chữ viết ổn định và ngay ngắn, rất đẹp, có chút ý

nghĩa “chữ như người”.

Dung My chỉ liếc sơ qua hai mắt, rồi gập lại, cầm theo bước vào bưu điện.

Cô tìm một góc yên tĩnh, bắt đầu viết.

Đây là lần đầu tiên Dung My dùng cách thức liên lạc “cổ xưa” như vậy để giao tiếp

với người khác.

Chung sống chỉ hơn một tháng, ban đầu tưởng rằng không có gì để nói với Lưu

Dung, không ngờ cuối cùng lại viết được hơn một trang rưỡi.

Đồng thời cũng may mắn là từ nhỏ cô đã luyện được một nét chữ hành-khai đẹp,

nếu không thật khó mà viết thư này.

Phần lớn là những lời thường nhật dặn dò, cằn nhằn, và còn nhấn mạnh đặc biệt

nhắc đến La Tú Tú.

Trước đây đã quen nhìn những điều khoản hợp đồng lạnh lùng, đây là lần đầu

tiên Dung My cảm thấy chữ viết cũng có hơi ấm.

noi-bat-o-dai-vien/chuong-015-nguoi-theo-duoi-tinh-cuhtml]

Vừa gập tờ giấy viết thư lại, Chu Nam Tự đã cầm phong bì và tem thư đã mua

xong đi đến.

Anh dịu dàng hỏi: “Viết xong rồi à?”

“Vẫn chưa đâu” Dung My lắc đầu quả quyết.

Cô đưa tay đón lấy phong bì từ tay Chu Nam Tự, nhét tờ giấy viết thư vào, rồi

điền địa chỉ, mã bưu điện.

Sau đó lại đưa lại cho người đàn ông, chớp mắt với anh, nở một nụ cười gian

xảo: “Còn phải gửi riêng một bức cho La Tú Tú nữa, anh đi mua thêm một cái tem

nữa đi”

“Được” Chu Nam Tự cũng không hỏi nhiều.

Dù biết La Tú Tú học hành không nhiều, cũng không hiểu từ khi nào quan hệ giữa

hai người đã tốt đến mức có thể thư từ qua lại, nhưng đã Dung My lên tiếng rồi thì

anh cứ làm theo là được.

Đợi Chu Nam Tự vừa rời đi.

Dung My đương nhiên là mở sổ ra và. vẽ.

Đúng vậy.

Dung My tự nhiên biết La Tú Tú không biết mấy chữ.

Nhưng không sao, cô ấy biết vẽ mà.

Không lâu sau, một “bức thư” được tạo thành từ hai hình người nhỏ đã được vẽ

xong.

Đơn giản và thô bạo — một đứa đè đứa kia xuống đất mà “chà xát”.

Dung My có một sự tự tin mù quáng vào khả năng hội họa của mình, cảm thấy La

Tú Tú nhất định hiểu được ý của mình.

Nhưng cô đã vẽ xong rồi, mà vẫn không thấy bóng dáng Chu Nam Tự quay lại.

Chuyện gì vậy?

Dung My đành cầm sổ và bút bước ra từ góc, đến sảnh chính tìm người.

Mặc dù đông người, nhưng bưu điện cũng chỉ lớn vậy, thêm vào đó là chiều cao

“nổi bần bật” như hạc giữa đàn gà của Chu Nam Tự, khiến cô nhanh chóng phát

hiện ra bóng người đàn ông.

Đôi mắt hơi nheo lại.

Ồ?

Có tình hình à.

Thì ra là bị nhan sắc làm vướng chân, thảo nào.

Dung My không vội đi qua gọi, mà khoanh tay trước ngực, đứng tại chỗ xem kịch.

Chu Nam Tự quay lưng lại phía cô, điều này cho phép Dung My có tầm nhìn rõ

ràng để quan sát khuôn mặt của người phụ nữ đang đứng đối diện anh.

Cũng một bộ quân phục màu xanh lá cây, hai bím tóc đuôi sam dày dặn, dáng

người khá cao, nhưng so với cô vẫn thấp hơn một chút, ước chừng khoảng một

mét sáu tư, sáu lăm.

Da trắng, dáng người trông rất mềm mại, nhìn là biết có căn bản về múa, rất có

khí chất.

Dung My cũng đi đến kết luận — một cô gái thuộc đoàn văn công.

Cô gái tỏ vẻ e lệ, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông.

Người theo đuổi?

Tình cũ?

Vì sự xuất hiện của cô mà chia cắt hai người vốn đã tâm đầu ý hợp từ lâu?

Ánh mắt Dung My cũng càng trở nên dò xét và đầy ẩn ý.

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:

– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm

Kiếm

– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Phân tích từ biểu hiện của Chu Nam Tự tối qua và trận lửa vô cớ sáng nay.

Chu Nam Tự có hứng thú với cô, ít nhất là hứng thú với lớp vỏ ngoài này của cô.

Cô không ngốc, kiếp trước tuy không kết hôn, nhưng cũng không ít đối tượng, có

thể coi là tay chơi tình trường lão luyện đến một nửa.

Lúc này tuy không nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông, nhưng chỉ cần nhìn

khuôn mặt của người phụ nữ kia là đủ thấy đó là vẻ mặt gặp người tình trong

mộng, lại e thẹn khó nói.

Cô nên đi?

Trên mặt Chu Nam Tự vốn không có biểu cảm gì, nhưng nhìn thấy vẻ e lệ và ngập

ngừng muốn nói lại thôi của Quan Thuyên Quyên trước mặt, anh hoàn toàn mất

kiên nhẫn, nhíu mày lạnh giọng nói: “Đồng chí Quan, nếu không có việc gì thì tôi

đi trước đây, vị hôn thê của tôi vẫn đang đợi tôi”

Trước đây không thấy, giờ đây anh cảm thấy, dù là nữ đồng chí, cũng nên thẳng

thắn nhanh nhẹn như Dung My, nói chuyện làm việc nên dứt khoát một chút.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.