Tình yêu là gì?
Chu Nam Tự:
Anh nghĩ, đó là một câu nói tùy miệng của em, nhưng anh sẽ khắc ghi trong lòng,
rồi nỗ lực thực hiện nó.
Hai người tới cửa hàng bách hóa.
Nơi này lại khác với chợ lớn ở Ha Thị.
Nguyên chủ dù đã từng dạo qua không ít cửa hàng bách hóa, nhưng đó đều chỉ là
trong ký ức, đây mới thực sự là lần đầu tiên Dung My tự mình trải nghiệm, vì vậy
cô cảm thấy vô cùng tò mò với tất cả mọi thứ.
Không khí nhộn nhịp chẳng kém gì chợ rau, rất đông người.
Cửa hàng nào càng đông người, cô lại càng cố chen vào, nhất định phải chen
được lên hàng đầu mới thôi.
Sau đó lại chẳng mua gì mà rút lui.
Chu Nam Tự sợ cô bị lạc mất, ánh mắt chưa một giây rời khỏi người cô.
Cô chạy ở phía trước, anh liền bước những bước dài đuổi theo phía sau.
Gặp lúc cô muốn mua thứ gì, cô ở phía trước lựa chọn, anh liền theo sau phụ
trách trả tiền và xách đồ.
Vốn tưởng khẩu vị của cô khá nhỏ, nào ngờ giờ tay anh toàn là những món ăn vặt
trẻ con thích ăn.
Chu Nam Tự hơi bất lực, nhưng vẫn mặc kệ cho cô mua.
Mười tám tuổi.
Xem ra vẫn còn là một cô bé mà thôi.
Dần dần, đồ anh xách trên tay ngày càng nhiều, anh bắt đầu không yên tâm để cô
tiếp tục chen vào đám đông nữa.
Có một lần cô định chen, anh vô thức đưa bàn tay to lớn ra nắm lấy cánh tay cô,
không cho cô đi.
Cô ngẩng mắt nhìn anh, lại nhìn về phía cánh tay bị anh nắm lấy.
Ánh mắt cháy bỏng và thẳng thắn của cô khiến anh toàn thân thấy không tự
nhiên, ngay cả tai cũng trở nên ửng hồng, thế nhưng anh ngoan cố vẫn không
buông tay, kìm nén sự khác lạ hơi nhột trong lòng, nghiêm túc nhìn cô nói, “Đông
người, không được chen nữa”
Cô hơi nghiêng đầu, một tay chạm vào tay anh đang nắm lấy cánh tay mình.
Một cảm giác tê tê rần rần chạy khắp toàn thân anh, hầu kết lăn vài vòng.
Đối diện với đôi mắt mê người đang cười kia của cô.
Anh hoàn toàn đầu hàng, buông tay ra.
Nào ngờ vừa buông tay, còn chưa kịp hạ xuống, một bàn tay mềm mại vô hồn đã
lập tức trượt vào lòng bàn tay to lớn của anh, tiếp theo từng ngón tay thon thả lần
lượt cài vào kẽ ngón tay anh.
Chưa kịp để anh phản ứng.
Cô đã nâng bàn tay mười ngón đan chặt ấy lên, lắc lắc trước mặt anh.
Nhìn anh cười càng thêm yêu kiều, “Như vậy chắc không bị lạc nữa đâu nhỉ?”
Rõ ràng biết hành động lúc này của cô thật táo bạo và vượt quy củ.
Là một quân nhân, ở ngoài nên chú ý hình tượng, tuân thủ nghiêm ngặt kỷ luật
quân đội, không nên làm bộ dạng kéo co giật kéo nơi công cộng này, tổn hại đến
hình tượng quân nhân.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nên nghiêm khắc phê bình cô.
Nhưng anh lại không nỡ rời xa cảm giác mềm mại này, càng không nỡ trách móc
cô nửa lời.
“Đi thôi” Dung My nắm tay anh kéo về phía trước.
Vừa đi được hai bước, phát hiện người đàn ông phía sau vẫn đứng im như cây
kim định hải, mặc cho cô kéo thế nào cũng không nhúc nhích nửa phân.
Nhìn người đàn ông trước mắt khô khan không hiểu chuyện như khúc gỗ này, khí
thế điêu luyện lúc nãy của Dung My tiêu tan hết.
Cô nhíu mày, “Sao vậy?”
Chu Nam Tự thở dài, lần đầu tiên gọi tên cô, vừa bất lực vừa dịu dàng, “Dung My,
anh đang mặc quân phục”
Dung My vừa định phản bác rằng lẽ nào quân nhân thì không được nắm tay yêu
đương sao, đây đâu phải hôn hít gì đâu.
Kết quả nhìn thấy ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía cô và Chu Nam Tự ngày
càng nhiều.
noi-bat-o-dai-vien/chuong-018-chu-nam-tu-anh-dien-roihtml]
Tay cô lập tức rút khỏi tay Chu Nam Tự, và nói một tiếng, “Xin lỗi”
Cũng không giải thích gì thêm, sự tình đã xảy ra rồi, nói nhiều chỉ thêm vô ích.
Đúng vậy, chỉ mải mê điêu luyện, lại không nghĩ tới anh đang mặc trên người bộ
quân phục.
Năm nay, nơi công cộng nắm tay nhau không phải là không có, nhưng cũng không
có cặp đôi nào nổi bật như cô và Chu Nam Tự, không chỉ bởi ngoại hình chiều
cao xuất chúng, mà còn bởi thân phận.
Bởi vì một người là sĩ quan quân đội, một người lại có khuôn mặt dị vực trông cứ
như người nước ngoài.
Nếu không giải thích, người khác cũng không biết cô là người H, cô cũng không
thể bắt từng người xem chứng minh thư để chứng minh mình là người H được.
Trong chốc lát, cô không còn tâm trạng để dạo nữa.
Ánh mắt áy náy nhìn anh một cái, để lại một câu, “Đi thôi, chúng ta về đi”
Nói xong liền vượt qua Chu Nam Tự, bước ra khỏi đám đông.
Chu Nam Tự cúi đầu liếc nhìn bàn tay to lớn vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô.
Nắm chặt tay lại, quay người bước dài đuổi theo.
“Dung My!” Anh gọi cô lại.
Dung My đầy nghi hoặc quay đầu nhìn anh.
Chu Nam Tự không nói gì, chỉ đưa bàn tay to lớn ra, nắm lấy tay cô lại đặt vào
trong lòng bàn tay mình.
Dung My sửng sốt, liếc nhìn một vòng những ánh mắt xung quanh chưa từng rời
khỏi hai người họ, vừa giãy ra vừa hét nhỏ với anh, “Chu Nam Tự, anh điên rồi?!
Có nhiều người đang nhìn kìa, anh mặc quân phục đấy, em lại có khuôn mặt dễ
gây hiểu lầm”
Chu Nam Tự hoàn toàn không nghe, mặc cho Dung My giãy giụa, tay không hề
nới lỏng chút nào.
Cứ kiên quyết và công khai như vậy, nơi công cộng, nắm tay cô bước ra khỏi tòa
nhà bách hóa.
Không để ý đến những ánh mắt khác lạ của người khác, không quan tâm đến
những lời bàn tán không mấy hay ho của người khác.
Chu Nam Tự của anh hành động ngay thẳng chính trực, anh không có quan hệ
nam nữ bừa bãi, anh là một quân nhân, nhưng đồng thời cũng là vị hôn phu của
cô, không phải sao.
Mãi cho đến khi dắt người tới chỗ đỗ xe, Chu Nam Tự mới buông tay.
Dung My cũng chỉ giãy giụa một lúc lúc đầu, sau khi bước ra khỏi cửa tòa nhà
bách hóa, cô không những không giãy giụa, trong miệng cũng không còn la hét
nữa.
Ngược lại còn mang theo vẻ thích thú, cứ mặc cho Chu Nam Tự dắt cô đi.
Nói gì thì nói, lúc nãy trong tòa nhà bách hóa, khí thế của người đàn ông kia khá
là. soái!
Chỉ là bây giờ là thế nào đây?
Rõ ràng chỗ này chẳng có ai.
Sao tai của một người nào đó lại đỏ ửng lên như cua luộc thế kia?
Ừm.
Cô lại cảm nhận được sự đáng yêu trên người một người đàn ông cao một mét
chín, có tám múi cơ bụng sao?
Một anh chàng trai tơ thuần tình có chiều cao có chiều cao, có nhan sắc có nhan
sắc, có thân hình có thân hình như vậy, thử hỏi chị em nào có thể cự tuyệt?
Dù sao thì cô cũng không cự tuyệt nổi đâu!
Yêu rồi, yêu rồi.
Chu Nam Tự đặt mấy túi đồ đang xách trên tay xuống hàng ghế sau, sau đó mở
cửa buồng lái ngồi vào trong.
Dung My đã sớm ngồi lên ghế phụ.
Duỗi duỗi chân, mắt cong cong nhìn người đàn ông, cười híp mắt hỏi, “Về nhà?”
Chu Nam Tự khởi động xe, không trả lời mà hỏi ngược lại, “Muốn ăn gì?”
Lại giải thích, “Đi chợ mua ít rau về, hôm nay anh nấu ở nhà, không ăn căng tin
nữa”
Dung My cười cười, “Tùy anh đi, anh nấu gì, em ăn nấy, em đã nói là em không
kén ăn, rất dễ nuôi”