Quân Hôn Thập Niên 80: Trở Thành Vợ Đẹp Nóng Bỏng Nổi Bật Ở Đại Viện

Chương 027: Đi làm? Cô ấy không thể đi làm đâu



Sáng hôm sau, Dung My tỉnh dậy, nhìn thấy vệt đỏ trên miếng vải nhỏ.

Ý định tiếp tục trêu chọc Chu Nam Tự trong cô hoàn toàn biến mất. Cô ngoan

ngoãn ở nhà, lại sống tiếp cuộc sống thảnh thơi nằm ườn.

Mỗi ngày thức dậy đợi bữa sáng Chu Nam Tự mang tới, buổi sáng xem sách

tranh, sau bữa trưa ngủ một giấc.

Gần đây, vì đã KO được Trần Phân, khiến cô càng trở nên cực kỳ nổi tiếng trong

sang nhà cô chơi, ngắm nhìn thần tượng mới nhất của họ.

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:

– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm

Kiếm

– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Dung My cũng là một thần tượng rất gần gũi, khi “fan” tới chơi, cô không chỉ nhiệt

tình tiếp đãi mà còn rất “thực tế” cùng họ tán gẫu.

Sau bữa tối, cô ra ngoài đi dạo tiêu cơm, đôi khi đi cùng Chu Nam Tự, đôi khi đi

cùng Trần Xuân Lan nhà đối diện.

Tóm lại, những ngày tháng này thoải mái chẳng kém gì ở làng Nhị Đà Tử, thậm

chí còn hơn, bởi nơi đây không có nhà vệ sinh khô nồng nặc mùi và ruồi muỗi đốt

mông, việc tắm rửa cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Hơn nữa, cô thậm chí đã đến mức không cần phải giặt cả những miếng vải nhỏ

nữa.

Bởi vì những ngày này là thời kỳ đặc biệt của cô.

Cô cũng không giấu giếm, không chỉ kể chuyện này với Chu Nam Tự, mà còn sợ

anh không biết, đã tốt bụng liệt kê cho anh những điều cần lưu ý.

Đàn ông quả nhiên là người thông minh, lập tức sắp xếp nước đường đỏ cho cô.

Nhân tiện, anh cũng khắc ghi việc cô không được chạm nước lạnh, và đã nhận

luôn việc giặt giũ tất cả quần áo cô thay ra.

Bao gồm cả áo lót và quần lót.

Để một người đàn ông to lớn giúp mình giặt những thứ này.

Có phải muốn hỏi xem Dung My có cảm thấy ngại ngùng không, có cảm thấy xấu

hổ không?

Xin lỗi nhé, thứ cảm giác đó hiện tại cô vẫn chưa thực sự hiểu rõ.

Theo cách nhìn của cô, thà tôn trọng ham muốn vốn có trong lòng mình còn hơn

để thứ cảm giác hình thành sau này như sự xấu hổ kia hạn chế hành vi của bản

thân.

Hơn nữa, phụ nữ có thể giặt cho đàn ông, vậy tại sao đàn ông lại không thể giặt

giúp phụ nữ?

Một là cô không làm tổn thương người khác, hai là cô không vi phạm pháp luật.

Vì vậy, cô không những không có cảm giác đó, mà thậm chí còn có chút biến thái,

nghĩ xem lúc đó người đàn ông đã giặt như thế nào.

Với một khuôn mặt lạnh lùng? Với một khuôn mặt đỏ bừng? Với một khuôn mặt

cười toe toét? Hay thậm chí là với một khuôn mặt biến thái?

Này, cuộc sống lại thêm một chút thú vị.

Trong thời gian này, có một tin tốt và một tin xấu.

Tin tốt: Điện thoại ở thành phố Hắc Hà cuối cùng cũng thông, nhưng không phải

vợ chồng Dung Thanh nghe máy, mà là người giúp việc trong nhà nghe.

Tuy nhiên, từ lời kể của người giúp việc, cô cũng biết được tin tức của hai vợ

chồng họ. Quả đúng như Dung My đã đoán, họ đi Nga rồi, và đã đi được gần một

tháng.

Trong nhà không có chủ, nên người giúp việc cũng nghỉ phép về nhà, mãi đến hai

hôm trước mới quay lại.

Điều này cũng khiến trái tim treo ngược của Dung My hoàn toàn yên vị.

Tóm lại, miễn là không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.

Tin xấu: Cô biết được rằng hình như cô không thể ở lại đây lâu dài, mà chỉ có thể

chọn ở tạm thời theo diện thăm thân. Và về nguyên tắc, giống như trường hợp

của cô và Chu Nam Tự, chưa làm báo cáo kết hôn và đăng ký kết hôn, thì dù là

đến thăm thân cũng chỉ có thể ở tại nhà khách của đơn vị, chứ không được đến ở

tại khu tập thể.

Nhưng mọi việc đều có tính đặc thù, tuy về mặt pháp luật không tính là vợ chồng,

nhưng lúc này hôn nhân thực tế cũng được thừa nhận, cộng thêm việc xem xét

Chu Nam Tữ có được một cô vợ thật sự không dễ dàng, việc ở lại đây một thời

gian ngắn và tìm một lý do nào đó cũng có thể chấp nhận được.

noi-bat-o-dai-vien/chuong-027-di-lam-co-ay-khong-the-di-lam-dauhtml]

Ôi, chuyện này rắc rối thật.

Nếu như sớm để cô biết tin này, thì ngay ngày hôm sau cô đã thu dọn đồ đạc

quay về rồi.

Kết quả là cô vừa mới cảm nhận được sự thoải mái nơi đây.

Bây giờ lại bảo cô không thể ở đây lâu dài.

Chuyện này phải làm sao đây?

Cùng lúc đó, Văn phòng Chính ủy Sư đoàn.

Tần Lộ Bình mời Chu Nam Tự ngồi xuống, rồi tự tay pha cho anh một tách trà.

Chu Nam Tự đặt hai tay lên đầu gối, ngồi thẳng tắp chờ đợi cuộc nói chuyện của

cấp trên.

Tần Lộ Bình nhấp một ngụm trà, rồi đặt xuống.

“Tình hình của đồng chí và tiểu Dung, tổ chức đã nắm rõ. Tiểu Dung là một đồng

chí tốt, chuyện trong khu tập thể hôm đó, tôi và Lão Lục đều đã nghe Tống đại tỷ

kể lại. Tư tưởng và nhận thức của tiểu Dung không giống một cô bé mười tám

tuổi chút nào. Ngay cả nhà tôi, người đã làm vợ quân nhân mấy chục năm rồi,

cũng không có nhận thức cao như cô ấy”

Chỉ riêng câu nói “Mặc quân phục lên người là quân nhân, mặc quân phục trong

tim là vợ quân nhân” đã khiến trái tim già nua mấy chục năm không mấy xao động

của ông nghe xong cũng thấy sục sôi, bồn chồn.

Ngón tay Chu Nam Tự đặt trên đầu gối khẽ động đậy, không lên tiếng, chờ đợi lời

tiếp theo của cấp trên.

“Đồng chí đã hai mươi lăm tuổi rồi, vấn đề cá nhân vốn là vấn đề lớn, tổ chức

cũng đã cân nhắc rất nhiều cho đồng chí. Xét thấy tuổi của tiểu Dung thực sự

chưa đạt tiêu chuẩn, nên tùy quân là không thể. Nhưng tổ chức cũng không nỡ

nhìn hai người xa cách lâu dài, điều đó không có lợi cho sự phát triển tình cảm

của hai người. Vì vậy, tổ chức quyết định sắp xếp cho tiểu Dung một công việc

quản lý hậu cần, chuyên giải quyết vấn đề cho các chị vợ quân nhân, đề xướng

và dẫn dắt nâng cao nhận thức tư tưởng cho họ”

“Tiểu Dung nói hoàn toàn không sai, chỉ khi các chị vợ quân nhân giữ vững hậu

phương, thì những người lính chúng ta mới có thể yên tâm tiến ra tiền tuyến. Tôi

rất tin tưởng vào năng lực quản lý của tiểu Dung, dù chỉ trong thời gian ngắn,

nghe nói vợ của chiến sĩ Phương Văn Hoa đã có những chuyển biến rõ rệt. À,

đơn xin chuyển ngành của Phương Văn Hoa đã gửi lên tay Quách Quý Minh rồi

chứ?”

Chu Nam Tự trả lời thành thật: “Vâng, đã gửi lên từ đầu tháng”

“Được rồi, tạm thời trả lại trước đi. Dù sao trước đây anh ta cũng từng là binh của

Tiểu đoàn đồng chí, lại từng lập công ở chiến trường Trung Ấn, không thể vì vấn

đề của vợ mà hủy hoại tương lai tươi sáng phía trước”

“Vì vậy, chúng ta càng cấp thiết cần những nhân tài quản lý như tiểu Dung. Dĩ

nhiên, như đã nói lúc nãy, xét đến tình hình đặc biệt của hai người, tổ chức cũng

chuẩn bị sắp xếp cho tiểu Dung một phòng ký túc xá đơn. Về điều kiện cơ sở vật

chất, chắc chắn không thể so với khu tập thể của đồng chí, nơi nào cũng có đủ.

Nhưng chúng ta có nhà ăn tập thể, có nhà tắm công cộng”

Chu Nam Tự ngồi thẳng tắp nghe hết bài nói chuyện của cấp trên.

Thành thật mà nói, chuyện này khiến anh hơi ngạc nhiên.

Về mặt cá nhân, anh chắc chắn hy vọng Dung My có thể ở lại. Nhưng. bắt cô ấy

đi làm, trong lòng anh thấy không có chút tự tin nào.

Mà là hoàn toàn không có chút tự tin nào.

Người khác không biết, nhưng anh lại biết rõ cô ấy không muốn đi làm.

Đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ câu nói của cô – Em không muốn nỗ lực nữa,

không muốn đi làm, không muốn làm việc, Chu Nam Tự, anh có thể nuôi em

không.

Hơn nữa, lúc trước anh đã từng hứa với cô, sẽ nuôi cô.

Mới có mấy ngày mà đã bắt cô đi làm, vậy chẳng phải anh đã thất hứa sao?

Vì vậy, chuyện này chỉ có thể như vậy thôi.

Đi làm?

Cô ấy không thể nào đi làm được.

Dĩ nhiên, bản thân anh cũng chưa từng nghĩ tới việc nhắc tới chuyện này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.