Chiếc xe chạy vào khuôn viên khu nhà ở Ủy ban Thành phố.
Nó dừng lại trước một tòa nhà nhỏ hai tầng kiểu Tây mang đậm dấu ấn thời gian,
bố cục ngôi nhà là sân trước sân sau đều có.
Vô cùng rộng rãi.
Ngay từ giây phút đầu tiên chiếc xe lao vào trong khuôn viên, Dung My đã quan
sát được bảy tám phần mười tất cả những ngôi nhà trong này.
Căn nhà của gia đình họ Khương không dám nói là đứng đầu trong khu này,
nhưng dù thế nào cũng nằm trong top ba.
Đoán mò vậy thôi.
Người như Khương Hương Đồng nếu sinh ra ở đời sau, từ nhỏ viết văn tất sẽ đạt
giải xuất sắc.
Còn đề tài thì — “Cha tôi, Thị trưởng”.
Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng xếp xuống một bậc — Phó Thị
trưởng.
Khương Hương Đồng dẫn Dung My bước vào nhà.
Trong nhà, ngoài bố mẹ Khương Hương Đồng và người giúp việc ra, còn có rất
nhiều họ hàng nhà họ Khương cũng đang ở đó.
Khương Hương Đồng dẫn Dung My ra chào mặt, giới thiệu với bố mẹ, sau đó
chào hỏi sơ qua các họ hàng rồi dẫn người lên tầng hai.
Dung My, kẻ đã quen thuộc với những nơi này, tự nhiên hiểu rõ những người
trong căn phòng này đều giàu có hoặc quyền quý cả.
Nếu là kiếp trước, cô sớm đã nhân cơ hội này để mở rộng mạng lưới quan hệ rồi.
Kiếp này đã hạ quyết tâm làm một con cá khô, không cùng một vòng tròn với
những người này, không có gì mong cầu, tự nhiên cũng không cần khúm núm quỵ
lụy.
Khương Hương Đồng dẫn Dung My tham quan phòng của cô ấy.
Sau đó liền nóng lòng dẫn người đến phòng đàn.
Đúng vậy, nhà họ Khương phòng ốc đủ rộng, nên đặc biệt dành riêng cho Khương
Hương Đồng một phòng đàn.
Về sau Khương Hương Đồng vào Đoàn Văn công, căn phòng này cũng không dỡ
bỏ, vẫn giữ lại cho Khương Bác Đào sử dụng.
Khương Bác Đào năm nay mười hai tuổi, nhỏ hơn Khương Hương Đồng sáu tuổi.
Từ cuộc tiếp xúc ngắn ngủi giữa hai chị em dưới lầu lúc nãy, Dung My cũng đã
nhận ra.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Khương Hương Đồng đối với Khương Bác Đào hoàn toàn thuộc dạng áp chế
bằng huyết thống.
Vì phải dẫn cô ấy lên trên, vốn dĩ Khương Bác Đào cũng muốn lon ton theo lên
lầu, nhưng lại bị Khương Hương Đồng từ chối thẳng thừng, không chút khách khí.
Khương Bác Đào dù trên mặt đầy vẻ ấm ức không muốn, nhưng vẫn cứng ngắc
dừng bước chân lại.
Khương Hương Đồng hớn hở chạy đi lấy hộp đàn, đặt lên bàn, “Nào, xem đi”
Đồng thời dùng ánh mắt đầy mong đợi ra hiệu cho Dung My mở ra.
Dung My gật đầu, đưa tay mở hộp đàn ra.
Cây vĩ cầm được lau chùi rất sạch sẽ, không hề như lời Khương Hương Đồng nói
là phủ một lớp bụi.
“Thử trước nhé?” Khương Hương Đồng đôi mắt long lanh nhìn Dung My, lại liếc
nhìn cây vĩ cầm.
Nói thật, ban đầu khi Khương Bác Đào bỏ cuộc, cô từng rất khinh thường thằng
em trai mình.
Rồi cô còn tuyên bố trước mặt Khương Bác Đào rằng trong vòng hai tháng nhất
định cô sẽ thành bậc kỳ tài.
Dù sao cô cũng có căn bản nhạc lý.
Thế nhưng, sự thật là — đầu ngón tay ấn dây đàn sưng cả lên, cũng không kéo ra
được một bản nhạc có âm chuẩn nào.
Rầm —
Cô đặt món bảo vật này trở lại hộp đàn một cách nặng nề, từ đó phong cầm khóa
ái.
Sau đó, hai chị em đều rất có hiểu ý không nhắc tới chuyện quá khứ không đáng
nhớ lại này.
Vì vậy cô cũng khá tò mò trình độ “biết một chút” của Dung My khi kéo ra sẽ như
thế nào.
Dung My đưa một tay vào trong hộp đàn nhấc cây đàn và cây vĩ lên, một tay đỡ
lấy cổ đàn, vận động cổ tay.
Sau đó rất phóng khoáng đặt cây đàn lên vai.
Nghiêng đầu cười hỏi Khương Hương Đồng, “Muốn nghe bản nhạc nào? Cổ
điển? Mãnh liệt? Hay thanh tao?”
Chỉ với một động tác đặt đàn có vẻ tùy ý đó, Khương Hương Đồng đã hiểu ra
khoảng cách giữa cô và Dung My rồi.
Thậm chí không cần chỉnh đàn, vị trí đặt đàn đã chính xác đến từng milimet.
Đây hẳn phải là động tác đã khắc sâu vào trong xương tủy rồi.
Phải biết rằng lúc Khương Bác Đào mới học, chỉ riêng tư thế cầm đàn đã luyện cả
tuần, cũng không trách thằng nhóc đó không muốn học.
Quả không hổ danh là nhạc cụ khó học nhất.
noi-bat-o-dai-vien/chuong-046-co-ay-toa-sang-khi-keo-vi-camhtml]
Đương nhiên, trước khi cô học, cô không thừa nhận điều này đâu.
Đợi đến khi cô bắt tay vào học thì, ừm, hoàn toàn ngoan ngoãn rồi, đúng là khó
học nhất, cũng không trách cô không học được.
Nhìn khí chất tự tin toát ra từ tận xương tủy của Dung My, Khương Hương Đồng
không tự chủ được mà bị nhiễm theo.
Thế là, cô định đưa ra cho Dung My một yêu cầu hơi khó một chút.
Mím môi, một tay chống khuỷu tay kia, ngón tay cong lên, gõ nhẹ cằm, nhìn Dung
My nói, “Vậy thì chơi một bản vừa thanh tao vừa mãnh liệt đi?”
“Không thành vấn đề” Dung My cười đáp lại.
Sau đó.
Tay trái ấn lên dây đàn, tay phải cầm vĩ.
Vĩ nhẹ nhàng chạm vào dây.
Khi âm điệu vang lên trong khoảnh khắc.
Khương Hương Đồng hoàn toàn bị lôi cuốn vào.
Nhìn ngón tay không ngừng của Dung My, sự chuyển dây tự nhiên.
Trên mặt thong thả bình tĩnh, cơ thể thanh thoát thư giãn, nhưng âm nhạc phát ra
từ dây đàn lại khiến Khương Hương Đồng cảm nhận được sự nhiệt huyết của một
người một đàn như nghìn quân vạn mã.
Khương Hương Đồng không dám tưởng tượng nổi một Dung My như thế này khi
bước lên sân khấu biểu diễn sẽ làm bao nhiêu người mê đắm.
Bất kể giới tính, bất kể tuổi tác.
Bởi vì, Dung My thực sự sẽ đẹp đến mức tỏa sáng.
Nghe mãi không chán, nhìn mãi không đủ.
Một bản nhạc kết thúc, cô muốn nghe thêm một bản nữa.
Hợp tấu là gì, cô chỉ muốn nghe độc tấu của Dung My thôi.
Hu hu — Đây là lần đầu tiên cô được nghe tại trường một bản nhạc tuyệt diệu đến
vậy.
Nếu như nhạc công vĩ cầm trong Đoàn đạt được một nửa độ chuẩn âm của Dung
My, cũng đã có thể thành một vai chính trong Đoàn rồi.
Bây giờ cô thấy tiếc cho Đoàn Văn công của họ, không thể thu nạp được nhân tài
như vậy.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng ra, chỉ cần Dung My bước vào, thân phận trụ cột
của Thôi Manh Manh lập tức phải nhường chỗ.
Đáng tiếc thật, tiên nữ đối với Đoàn Văn công của họ căn bản không hề hứng thú.
Liên tục kéo cho Khương Hương Đồng ba bản nhạc, Dung My giơ bàn tay đã đỏ
ửng và in hằn vết dây ra xin tha.
Khương Hương Đồng lúc này mới chịu thôi.
Thuận tay kéo bàn tay Dung My lại, như dỗ trẻ con vừa xoa nhẹ đầu ngón tay vừa
thổi phù phù.
Trong miệng còn lẩm bẩm, “Lát nữa về Phó Đoàn trưởng họ Chu nhìn thấy không
biết sẽ xót xa thế nào, đều là lỗi của tôi cả, làm bàn tay thành ra thế này, nhưng
mà em đã luyện đàn bao lâu rồi vậy, sao trên đầu ngón tay không có chút vết chai
nào thế? Chị học hai tháng mà tay đã mòn đi một lớp chai dày, gần nửa năm sau
mới gần như láng mịn trở lại”
Dung My rút tay ra khỏi lòng bàn tay Khương Hương Đồng, đặt cây đàn vào hộp.
Đóng nắp lại, nhạt nhẽo nói, “Nhiều năm rồi, không nhớ rõ nữa, sau đó một thời
gian dài không kéo, nên trên tay không còn chai”
Khương Hương Đồng ngồi xuống, hai khuỷu tay đặt lên bàn chống cằm, nhìn đắm
đuối theo bóng lưng Dung My, “Không trách giỏi thế, xem ra thứ này thật sự
không thể đi đường tắt được, chỉ có khổ luyện”
Vừa dứt lời.
Khương Bác Đào đã chạy ùa vào.
Ngẩng cao đầu nhìn Dung My, rất nghiêm túc hỏi.
“Chị ơi, em muốn học kéo bản nhạc thứ hai chị vừa kéo, cần học bao lâu mới kéo
được như chị vậy ạ?”
Đối mặt với chủ nhân của cây vĩ cầm, Dung My tự nhiên nở nụ cười đẹp nhất với
cậu.
“Cái này phải xem em nỗ lực thế nào, nếu cứ như bây giờ mãi không luyện tập thì
đương nhiên cả đời cũng không kéo được, nếu ngày nào cũng luyện thì luyện hai
ba năm cảm âm tốt lên, học bản nhạc sẽ dễ dàng hơn nhiều”
“Á, phải học lâu thế cơ à”
Vừa nghe thấy phải học hai ba năm, Khương Bác Đào lập tức ủ rũ, khuôn mặt
nhỏ bé đầy thất vọng.
Dung My cười giải thích.
“Bản nhạc thứ hai này, tên là “Chàng Trai Hoa Hồng”, bởi vì mỗi đóa hồng đều có
gai, nên nếu em muốn hái lấy đóa hồng ấy, vậy thì em phải vượt qua tất cả khó
khăn hiện tại, học cách vượt qua chông gai, đợi đến khi em thành công, tự nhiên
sẽ cảm nhận được nó nở rộ vì em”
Cũng không biết lời của Dung My khiến thiếu niên Khương Bác Đào liên tưởng
đến chuyện gì, đột nhiên mặt đỏ bừng, như bay chạy mất.
Khương Bác Văn từ phía sau bước lên, khóe miệng mang theo nụ cười, giọng nói
ôn hòa nhìn Dung My nói, “Xin lỗi, đã nghe trộm buổi biểu diễn của cô mà không
mất tiền”