Trải qua một cuối tuần cũng khá là vui vẻ.
Lại đến một tuần làm việc mới, cách Tết Trung thu vừa đúng một tuần.
Dung My nghĩ bụng còn phải chạy một chuyến đến phòng Tuyên truyền, hỏi xem
ông Chủ nhiệm Doãn Nguyên Lương vấn đề kinh phí đã được giải quyết hay
chưa.
Khóa cửa, đi về khu doanh trước.
Vừa bước đến bãi đất trống thường dùng để họp, đã thấy Trần Xuân Lan chòng
chành điều khiển chiếc xe đạp, phía sau người đàn ông nhà cô ấy, Lão Chu, đang
giữ yên ghế sau để tránh cho cô ấy ngã.
“Này em gái. ới ới. ối giời ơi!”
Thấy Dung My đi qua, Trần Xuân Lan vội vàng gọi, thế là rõ ràng một cái, cả
người lẫn xe đều ngã dúi dụi ngay trước mặt Dung My, khiến Lão Chu đứng đằng
sau muốn đỡ cũng không kịp.
Dung My: ..
May mà cô ấy né nhanh, không thì bàn chân của cô ấy đã khốn đốn rồi.
Trần Xuân Lan thoăn thoắt bò dậy, đến mức còn chưa kịp dựng xe lên, đã tiến
đến hỏi thăm, “Này em gái, không va vào em chứ?”
“Không sao, không sao” Dung My vẫy tay.
Trần Xuân Lan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ mặt thất vọng, bắt đầu than thở với Dung My, “Này em gái, không phải em nói
loại xe này học hai ngày là biết đi ngay sao? Sao chị học gần một tuần rồi mà vẫn
chưa biết đi vậy?”
Nghe lời Dung My, hôm đó từ Đoàn Văn công về, hễ lúc nào Lão Chu nhà cô ấy
rảnh là cô ấy lại đến phòng Hậu cần mượn xe đạp về học.
chán đến dạy.
Lão Chu dựng chiếc xe đạp lên, cười hề hề, “Có gì đâu, cô Dung còn trẻ, đương
nhiên là học nhanh rồi. Em có hơi đần một chút, chúng ta học thêm vài ngày nữa
là được”
Trần Xuân Lan trợn mắt liếc người đàn ông nhà mình một cái đầy bực bội, “Anh
nhanh chóng chê tôi già rồi hả? Vậy thì anh có giỏi thì đi tìm đứa trẻ hơn đi”
Lão Chu, “Lúc nào tôi chê em già rồi? Em đúng là lại bịa chuyện để đổ lỗi cho tôi”
Dung My: ..
Vỗ vỗ vai Trần Xuân Lan, “Chị Xuân Lan, chị học từ từ thôi, học thêm vài ngày
nữa là sẽ biết đi mà. Em còn có việc, không nói chuyện với chị nữa đâu”
Cô ấy không muốn đứng đây xem cảnh hai vợ chồng đùa giỡn yêu đương hay
phô trương tình cảm gì đâu.
Nói xong lời tạm biệt, cô ấy nhấc chân định đi.
“Ơ, em đợi đã, này em gái” Nhưng lại bị Trần Xuân Lan gọi giật lại.
“Có chuyện gì vậy?”
Nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Trần Xuân Lan, Dung My hơi nhíu mày.
Trần Xuân Lan lại kéo Dung My ra một chỗ vắng hơn.
Vẻ mặt như sợ người khác nghe thấy bí mật gì đó, cô ấy áp sát vào tai Dung My
nói, “Chính là cái chuyện ấy, chị nghe Lão Chu nhà chị hôm qua về nói gì đó về
việc trong khu doanh trước đồn đại rằng Phó Đoàn trưởng Chu bị người khác
cướp mất người yêu hay gì gì đó. Chị nghĩ hôm qua em không phải đến nhà cô
Khương ở Đoàn Văn công để lấy đàn sao? Sao lại còn lan truyền những tin đồn
thế này nhỉ?”
Nghe xong, Dung My càng nhíu chặt mày hơn.
Hồi tưởng lại cảnh tượng hôm qua Chu Nam Tự đột nhiên xuất hiện ở cổng khu
nhà Ủy ban Thành phố.
Thảo nào.
Sao đột nhiên anh ta lại nghĩ đến việc đi đón cô.
Hóa ra là sợ cô đội cho anh ta một cái nón xanh à.
Mà tối hôm qua còn nửa miễn cưỡng nửa như thuận theo cô.
Đều tại lúc đó cô quá mê đắm vào sắc đẹp của anh ta, không chịu suy nghĩ kỹ,
giờ hồi tưởng lại, quả thật là đầy nghi vấn.
May quá, may quá, hôm qua cô đã không làm ra chuyện gì tổn hại đến đạo làm
vợ.
“Chị Xuân Lan, chị có biết ai lan truyền không?”
Xem thằng chết tiệt nào đã đi mách lẻo với Chu Nam Tự, đừng hòng để cô lôi
hắn ra được, bằng không, hừ, cô nhất định sẽ cho hắn một bài học.
Trần Xuân Lan nhíu chặt mày, lắc đầu.
Chuyện này cô ấy thực sự không biết.
Dù sao cũng là người trong khu doanh trước nói, Lão Chu nhà cô ấy chỉ nghe
thoáng qua, rồi tối hôm qua lúc hai vợ chồng nói chuyện thì kể lại cho cô ấy nghe.
Về việc này, tối hôm qua cô ấy còn đặc biệt chú ý lắng nghe động tĩnh phía đối
diện.
noi-bat-o-dai-vien/chuong-051-nay-em-gai-toi-qua-hai-nguoi-khong-cai-nhau-
chuhtml]
Sợ rằng hai vợ chồng trẻ tuổi nóng nảy, tính khí đang lúc không ai chịu nhường
ai, phòng hờ cãi nhau thì cô ấy cũng kịp thời ngăn cản ngay.
Trần Xuân Lan nuốt nước bọt, “Cái này. tối qua hai người không cãi nhau chứ?”
Dung My mắt cười thành hình trăng khuyết, áp sát vào tai Trần Xuân Lan, “Không
cãi nhau đâu, chỉ suýt nữa là đánh nhau thôi”
Ôi, tiếc quá, cuối cùng lại không đánh nhau được.
Trần Xuân Lan nghe xong giật mình, kéo Dung My nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái
nhìn phải, vẻ mặt căng thẳng, “Sao vậy, không đánh em chứ?”
Nói xong lại tự lẩm bẩm nhỏ, “Thật không ngờ, ngày thường thấy Phó Đoàn
trưởng Chu cũng không giống người biết đánh vợ, không ngờ thực sự lại ra tay
đấy, sao mà nỡ được, ôi giời ơi, da non thịt mỡ thế này, làm sao chịu nổi tay anh
ta”
Dung My thấy trò đùa quá lố, vội vàng phanh lại.
Nhẹ nhàng ho một tiếng, giải thích, “Không có, không có, chị ơi, chị đừng hiểu
lầm. Không đánh đâu, em nói đánh nhau không phải thật đâu, chỉ là chơi trò.
yêu tinh đánh nhau thôi”
Trần Xuân Lan: ..
Mặt đỏ ửng lên một cách vô thức, “Cái này. này em gái, em không phải còn có
việc sao? Em đi làm việc đi, chị học xe đây, học xe đây”
Dung My, “Vâng, vậy em đi làm đây, chị từ từ học nhé”
Tạm biệt Trần Xuân Lan, Dung My đi thẳng đến văn phòng của Chủ nhiệm Doãn.
Kinh phí đã được phê duyệt rồi, có thể trực tiếp đến phòng Kế toán để nhận.
Thế là Dung My lại cầm giấy tờ chạy thẳng đến phòng Kế toán để nhận tiền.
Kết quả là trên đường đi lại gặp Chu Nam Tự và Tần Thành.
Tần Thành đương nhiên nhìn thấy Dung My ngay lập tức, vội vàng chào hỏi, “Ơ,
chị, sao chị lại đến đây?”
Dung My bước đi trên đôi giày cao gót, trước tiên nhìn Chu Nam Tự đang ra vẻ
nghiêm túc một cái đầy ý vị, khóe môi nở một nụ cười mỉm.
Ánh mắt của Dung My khiến Chu Nam Tự cảm thấy không tự nhiên, hơi quay đi
chỗ khác.
Bàn tay lớn của anh nhẹ nhàng nắn chiếc bao cao su mà anh đã đi đến phòng
Y tế lấy từ sáng sớm trong túi quần, tai ửng lên một lớp hồng nhạt.
“Tôi đến phòng Kế toán lấy một ít tiền” Dung My giơ mảnh giấy trong tay lên,
cười nói.
Tần Thành gật đầu, “Ồ, ra vậy, vậy chị đi làm việc đi, có tìm được đường không?
Hay để Lão Chu dẫn chị đi?”
Vừa nói chuyện với Dung My, anh ta vừa lấy khuỷu tay chạm vào Chu Nam Tự
đang “thờ ơ” bên cạnh.
Ôi.
Có một thằng bạn ngốc như khúc gỗ thật mệt mỏi.
Nếu không có anh ta, thật không dám nghĩ liệu người chị trước mặt bây giờ có
còn là chị hay không.
Dung My cười từ chối, “Không cần đâu, tôi tìm được đường, hai người đi làm việc
đi”
Dứt lời, cô ấy lại bước đi trên đôi giày cao gót tách tách từ phía Chu Nam Tự đi
qua.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Chỉ là khi đi ngang qua người đàn ông.
Đưa tay.
Dùng ngón tay út nhẹ nhàng móc vào ngón tay của anh ta.
Người đàn ông bị móc ngón tay toàn thân như bị điện giật, tê tê rần rần.
Trong lòng lại ngọt lịm đến không chịu nổi.
Tần Thành nhìn bóng lưng Dung My đã đi xa.
Trợn to mắt, “Này, không phải chứ, anh để chị ấy đi như vậy thôi sao?!”
Lập tức tức giận, hận sắt không thành thép, đẩy người bạn bên cạnh một cái.
“Cứ giả vờ nghiêm túc ra vẻ ta đây thế mãi đi, cứ thế này sớm muộn gì cũng bị
thằng đàn ông nhà họ Khương cướp mất!”
Lúc này, trên mặt Chu Nam Tự đã khôi phục vẻ mặt không chút cảm xúc như mọi
khi, để lại một câu với giọng trầm ấm, “Hắn không phải là đối thủ của anh”
Sau đó anh đi đầu tiên.
Tần Thành phía sau vừa đi vừa lầu bầu chửi bới theo sau.