Quan Thuyên Quyên tuy không tức giận như Thời Tĩnh, nhưng nhìn Dung My trên
sân khấu được mọi người chú ý, trong lòng cũng thấy khó chịu không kém.
Đã có một Thôi Manh Manh trong đoàn tranh hết sự chú ý của cô ta rồi, giờ lại
thêm một người nữa.
May mắn là Dung My không phải thành viên Đoàn Văn công của họ, nên cũng
không thể hình thành quan hệ cạnh tranh với cô ta.
Thôi Manh Manh, người chứng kiến toàn bộ sự việc, thì cảm thấy bất an. Cảm
giác bất lực khi mọi thứ vượt xa khỏi tầm kiểm soát của cô ấy dâng trào trong
lòng, như những dây leo quấn chặt, khiến cô ấy nghẹt thở.
Cuối cùng chỉ còn lại sự hối hận.
Hối hận vì sao rõ ràng đã trở về lâu như vậy, lại không thể kéo anh ta về phía
mình trước chứ?
Dung My bước đi trên đôi giày cao gót, bước từng bước thong thả, chậm rãi rời
khỏi sân khấu.
Khương Hương Đồng chạy đến phía Dung My, không giữ chút ý tứ nào, vừa tới
đã xô vào người cô, ôm chầm lấy cô một cái thật chặt.
Trong miệng liên tục kêu lên: “Dung Dung! Dung Dung! Cậu thật là quá xuất sắc,
sao cậu có thể xinh đẹp đến thế chứ!”
Dung My bị Khương Hương Đồng xô đến mức suýt ngã, lùi lại một bước mới giữ
được thăng bằng, một tay cầm vĩ cầm, tay kia ôm lấy Khương Hương Đồng.
Vừa cười vừa nói: “Không còn cách nào, thực lực cho phép quá mà”
Hai người tách nhau ra.
Khương Bác Văn, người đi cùng Khương Hương Đồng, bước tới trước, đưa bó
hoa đã chuẩn bị sẵn trong tay cho Dung My.
Anh đẩy lại cặp kính, mỉm cười nói với Dung My: “Chúc mừng em đã hoàn thành
buổi biểu diễn thật tốt. Bản nhạc của em vẫn hay như ngày nào”
Dung My nhìn bó hoa được gói không mấy tinh tế kia, khẽ sững người.
“Anh Bác Văn đặc biệt đến xem buổi biểu diễn của bọn mình đấy, nên đã chuẩn bị
hoa cho cả hai ta” Khương Hương Đồng nhón chân, áp sát vào tai Dung My, cười
nói giải thích.
Dung My lấy lại tinh thần, đưa tay đón lấy hoa, mỉm cười nhẹ với Khương Bác
Văn: “Cảm ơn”
Khương Bác Văn khẽ nhếch môi: “Không có gì”
..
“Tên thư sinh yếu ớt đó sao lại đến nữa! Xem đi, tôi đã bảo cô tiểu tẩu tử đến đợi
sẵn trước khi lên sân khấu rồi, giờ đây, để người khác chen chân vào rồi. Nhìn
kìa, còn chuẩn bị cả hoa nữa, lãng mạn quá nhỉ”
Chu Nam Tự lạnh lùng nhìn ba người ở phía kia, quát lớn với Tần Thành đứng
bên cạnh mà không quay đầu lại: “Im miệng!”
Tần Thành lập tức cảm nhận được luồng không khí lạnh mạnh mẽ phía trên đỉnh
đầu, bản năng sinh tồn khiến hắn lập tức đổi giọng.
“Chính là cái thứ hoa tàn đó đó, nhìn chẳng đẹp tí nào, tiểu tẩu tử chắc chắn
không thích đâu”
Hai người bước tới phía trước.
“Ồ, Phó Đoàn trưởng Chu và Doanh trưởng Tần cũng đến rồi à” Khương Hương
Đồng mắt sáng nhất, là người đầu tiên phát hiện, vui mừng chào hai người.
Tần Thành nhìn Dung My, cười toe toét: “Tiểu tẩu tử, lúc nãy cô kéo đàn trên sân
khấu hay tuyệt luôn, lão Chu ở dưới khán đài bị cô mê đến mức không tìm được
phương hướng nữa rồi”
Nói xong còn ngẩng cao cằm, liếc mắt nhìn Khương Bác Văn đứng một bên, vẻ
mặt đầy đắc ý.
Hình như chỉ còn thiếu việc nói thẳng ra với Khương Bác Văn rằng – Anh có cố
gắng tỏ ra ân cần đến mấy cũng vô dụng!
Dung My nghe xong, trong mắt lóe lên tia ánh sáng tinh nghịch, cô khép người lại
gần Chu Nam Tự, khẽ thầm thì bên tai anh: “Thật vậy sao?”
Ngọn lửa ghen trong lòng Chu Nam Tự bị câu thầm thì tùy ý của Dung My trong
khoảnh khắc tan biến.
Trái tim đập thình thịch dữ dội.
Anh gật đầu, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt sâu thẳm chỉ nhìn chằm chằm vào
cô, giọng nói ngọt ngào mê hoặc: “Ừ, rất hay”
Khương Hương Đồng nhìn ánh mắt chỉ có nhau của hai người, kích động di
chuyển từng bước nhỏ đến bên Khương Bác Văn.
Nóng lòng muốn tìm ai đó để chia sẻ.
“Anh Bác Văn, Dung Dung và Phó Đoàn trưởng Chu thật là xứng đôi”
Khi nói, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi Dung My và Chu Nam Tự, cười đến mức
không thể khép miệng lại.
Chỉ là, sau khi cô nói xong một lúc lâu, vẫn không nhận được phản hồi từ Khương
Bác Văn.
noi-bat-o-dai-vien/chuong-062-tinh-dich-nhieu-that-dayhtml]
Điều này khiến cô không khỏi quay sang nhìn anh ta một cái.
Phát hiện Khương Bác Văn đang nhíu chặt mày, không biết đang nghĩ gì, dường
như còn mang theo một chút cô đơn, lẻ bóng.
Khương Hương Đồng không hiểu, cũng chẳng muốn tìm hiểu cho rõ.
Cô kéo kéo tay áo Khương Bác Văn, giống như một đứa trẻ đang khát khao nhận
được sự công nhận của người khác, chớp mắt liên tục: “Đúng không? Đúng
không?”
“Ừ, đúng vậy” Khương Bác Văn lấy lại tinh thần, khẽ cười gật đầu, ánh mắt vẫn
đuổi theo bóng hình cô ấy ở phía xa, nụ cười mang theo nỗi buồn man mác,
nhưng dường như nhiều hơn cả là sự bất lực.
Buổi tối văn nghệ vẫn chưa kết thúc, Dung My ôm bó hoa Khương Bác Văn tặng,
khom người trở lại chỗ ngồi ở khán đài.
Người còn chưa kịp ngồi xuống đã bị các chị vây quanh tíu tít.
“Chị em Dung, em thật là giỏi quá, còn kéo đàn hay hơn cả mấy người trong Đoàn
Văn công kia!”
“Chị em, em tuyệt vời lắm, đại diện cho chúng ta là những vợ quân nhân, lần này
đội quân tẩu tử của chúng ta rốt cuộc cũng mở mày mở mặt một lần”
“Đúng vậy, đúng vậy, vừa nãy em vừa bước xuống sân khấu, tôi đã thấy Phó
Đoàn trưởng Chu đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi rồi, đây là một khắc cũng không rời
xa được rồi”
“Chị em, đây, ngồi đây!”
Cuối cùng, Trần Xuân Lan ra tay kéo cô ngồi xuống, khiến cô có thể thở một chút.
Thật sự chỉ mới thở được một chút.
Bởi vì không lâu sau, buổi tối văn nghệ cũng kết thúc.
Sau khi tan tiệc, cô lập tức trở thành ngôi sao nữ được mọi người săn đón.
Người quen kẻ không quen, đều tranh nhau đến bắt tay cô, ai có máy ảnh còn yêu
cầu chụp chung, chỉ thiếu việc xin chữ ký.
Nhìn Dung My bị vây kín nhiều tầng nhiều lớp, căn bản không thấy được người
đâu, Tần Thành khoanh tay trước ngực, lắc đầu cảm thán.
“Tiêu rồi, lần này tình địch của anh càng nhiều hơn rồi, diệt không hết, căn bản là
diệt không hết, mấu chốt là bây giờ còn không thể xông vào trong đó cứu được”
Cũng đành thôi.
Khoảnh khắc này, Tần Thành đột nhiên cũng không quá ghen tị với Chu Nam Tự
nữa.
Không chỉ có “fan” đang chờ chụp ảnh chung, mà còn có cả lãnh đạo đang chờ
tìm kiếm nhân tài.
Ví dụ như, Liêu Chủ nhiệm không thể chen vào trong để gặp mặt trực tiếp.
Đành phải lui một bước, tìm cháu gái nhà mình.
“Hương Đồng này, cháu thân với đồng chí Dung, cháu đi giúp cậu nói chuyện với
cô ấy đi, bảo cô ấy nhất định phải đến đội nhạc của chúng ta. Nhân tài như cô ấy
sao có thể lưu lạc bên ngoài, làm công việc hậu cần chứ?”
Khương Hương Đồng không cần suy nghĩ, lập tức từ chối, vẻ mặt nghiêm túc
trong công việc: “Liêu Chủ nhiệm, chuyện của Đoàn Văn công là công việc, chúng
ta không thể xen lẫn tình cảm cá nhân vào được”
Nói đến người muốn Dung My vào Đoàn Văn công nhất, thì không ai khác ngoài
Khương Hương Đồng.
Rốt cuộc như vậy, hai người có thể ngày ngày ở bên nhau.
Nhưng cô biết Dung My không muốn vào Đoàn Văn công, bởi vì ngay từ lần Dung
My đến nhà cô chơi, cô đã mời rồi.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Dung My từ chối, cô ấy có suy nghĩ riêng của mình.
Là bạn bè, nên hiểu và tôn trọng, chứ không phải áp đặt suy nghĩ của mình lên
người khác.
Liêu Chủ nhiệm: ..
Ông ta nghiêm túc nghi ngờ rằng cô nhóc này là cố ý.
Dung My ở bên trong chụp ảnh chung đến mức miệng cười đã cứng đờ, có được
sức hút của ngôi sao, nhưng lại không có sự đối đãi của ngôi sao.
Chu Nam Tự cứ thế đứng ở bên ngoài, kiên nhẫn chờ đợi.
Hoàn toàn khác với suy nghĩ của Tần Thành.
Khoảnh khắc này, anh tự hào về vợ mình.