Dung My không ở lại nhà Trần Phân lâu, chỉ ngồi một lúc rồi đứng dậy ra về.
Đối với chuyện con cái, trước đây cô còn chưa từng nghĩ tới.
Đừng nói chi thân thể này tuổi còn nhỏ, năm nay mới mười chín, nếu đặt ở kiếp
sau cũng chỉ vừa mới vào đại học, tuổi trẻ còn dài phía trước, hơn nữa, cô cũng
không muốn đột nhiên có thêm một sinh linh bé nhỏ trói buộc tự do của mình.
Nhưng đôi khi nghĩ đến tương lai của Chu Nam Tự, trong lòng cô cũng có chút rối
bời, thậm chí bất chợt nảy ra ý nghĩ ‘hay là họ cũng nên có một đứa con’.
Dĩ nhiên, cô cũng biết ý nghĩ bộc phát này còn chưa chín chắn, sinh con đối với
cô là chuyện lớn phải suy nghĩ thận trọng, thậm chí còn nan giải hơn cả làm ăn
buôn bán. Vì vậy, ngay khi ý nghĩ vừa nhen nhóm, cô đã nhanh chóng dập tắt nó.
Dung My chỉ dừng chân ở tỉnh K đúng ba ngày, buổi sáng tham gia lễ khởi công,
buổi chiều cô đã trở về Thâm Quyến.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, thoắt cái đã sắp vào đông.
Điều này cũng có nghĩa là Chu Nam Tự đã đến biên cương được nửa năm rồi.
Năm đó, ngay cả liên lạc ở Thâm Quyến cũng không mấy phát triển, Chu Nam Tự
ở vùng biên cương thì việc liên lạc lại càng khó khăn hơn. Trong nửa năm, Dung
My chỉ nhận được đúng hai bức thư của Chu Nam Tự.
Khoảnh khắc này, Dung My thật lòng ngưỡng mộ sự vất vả của những người vợ
quân nhân, đặc biệt là những người không tùy quân, sống xa chồng, trong thời
đại thông tin liên lạc không phát triển, cũng chẳng khác gì ở góa.
Chu Nam Tự không thể về, cô cũng không thể đi ngay được, không phải là cô
không thể đi, mà là đi rồi cũng chẳng gặp được anh.
Đường biên giới dài hàng ngàn cây số, núi cao, sa mạc đá, hoang mạc, đồng
hoang xen kẽ phân bố, địa hình phức tạp, điều kiện khí hậu lại vô cùng khắc
nghiệt, Chu Nam Tự mỗi lần ra nhiệm vụ là ít nhất một tháng.
Trong khoảng thời gian đó, Dung My cũng đã từng đi một lần, tiếc rằng, đợi ở căn
cứ nửa tháng, vẫn không thể đợi Chu Nam Tự trở về.
Xuân qua đông tới, thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, thoắt cái đã ba năm
sau — ngày 5 tháng 1 năm 1989.
Cũng là đêm Trừ Tịch.
Có người hỏi: “A Dung, Nam Tự nhà cô năm nay lại không về ăn Tết hả?”
Lưu Dung cười đượm vẻ chua chat, “Ừ, nó ở biên cương, về một chuyến đâu có
dễ dàng”
Đây đã là năm thứ ba Chu Nam Tự không về nhà ăn Tết.
Vào những năm trước, Lưu Dung cũng thấy không có gì, dù sao từ khi vào quân
ngũ, con trai bà hầu như không về đoàn tụ vào dịp năm mới.
Nhưng bây giờ đã có con dâu, trong lòng Lưu Dung vẫn mong đợi cả nhà sum
họp.
Người phụ nữ sang chơi mắt đảo quanh một lượt, cuối cùng dừng ánh nhìn ở
bụng Dung My, rồi cúi sát vào tai Lưu Dung, hạ giọng hỏi: “Nhà cô cô ấy cũng về
làm dâu mấy năm rồi nhỉ, thật sự vẫn chưa có động tĩnh gì sao?”
noi-bat-o-dai-vien/chuong-234-ba-nam-sauhtml]
“Đứa bé My còn nhỏ, năm nay mới hai mươi mốt, chuyện này không gấp”
Trong lòng Lưu Dung dù cảm thấy rất khó chịu với câu hỏi của bà thím này, nhưng
vốn là người hòa nhã, bà vẫn giữ nụ cười lịch sự với người ta.
Con trai ở tận biên cương, hai vợ chồng trẻ đã lâu không gặp mặt, bụng con dâu
mà có động tĩnh thì mới là lạ.
“Hai mươi mốt tuổi là không còn nhỏ nữa rồi, Thúy Phương nhà Chu Tam kia
mười bảy tuổi người ta đã lén đẻ hai đứa rồi. Hơn nữa, Nam Tự nhà cô sắp ba
mươi rồi phải không? Cô xem trong làng có ông chồng nào sắp ba mươi mà chưa
làm bố không? A Dung này, không phải tôi nói, kiếm được nhiều tiền đến mấy,
không có người nối dõi thì tiền đó cũng vô dụng thôi. Cô là mẹ, phải mau thúc
giục đi”
Hai năm nay, người trong làng thấy nhà họ Chu sống càng ngày càng khá, hai
anh em về, mỗi người xây một tòa nhà lớn mà ngay ở huyện thành họ cũng chưa
từng thấy, trang trí lại càng không phải dạng tầm thường.
Dân làng tự nhiên có kẻ ghen tị, người đố kỵ, như bà thím trước mặt này cũng
ghen tị không thôi.
Nhưng theo bà ta, giàu có đến mấy thì sao? Con cháu nối dõi còn không bằng
những nhà không có tiền như họ. Vì vậy, ông trời vẫn công bằng, cho người ta cái
này ắt sẽ lấy đi cái khác.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên miệng vẫn ra vẻ ‘tôi nói thế là vì muốn tốt cho cô’,
tiếp tục nói: “Tuy nhà Chu Đại có Đại Bảo, nhưng cô dù sao cũng chỉ là mẹ kế,
bây giờ nhà cô cũng coi như là cơ nghiệp lớn, lẽ nào cô thật sự định để hết lại
cho Đại Bảo, không để lại cho cháu đích tôn của mình sao?”
Thấy bà thím càng nói càng hăng, Lưu Dung thật sự không nghe nổi nữa, liền
viện cớ bận việc đi chỗ khác.
Nói thật lòng, lẽ nào Lưu Dung không muốn bồng cháu?
Chắc chắn là muốn, dù sao Chu Nam Tự sắp sửa bước sang tuổi ba mươi, giống
như lời bà thím kia nói, cái tuổi này đừng nói những ông chồng khác trong làng,
ngay cả trong thành phố cũng đa phần đều đã làm bố rồi.
Nhưng bà sốt ruột thì có tác dụng gì? Con trai con dâu họ đều có suy nghĩ và dự
định riêng, sinh hay không sinh, đó đều là chuyện hai đứa chúng nó tự bàn bạc.
Làm mẹ chồng, dù con dâu có thân với mình đến đâu, bà cũng phải có sự tế nhị
và giữ khoảng cách.
Bà không thể đòi hỏi quá nhiều, đối với bà mà nói, cuộc sống hiện tại đã là sự ưu
ái của ông trời rồi.
Có sự nghiệp của riêng mình, hiện nay cửa hàng quần áo của bà không chỉ mở ở
tỉnh K, mà ở Kinh đô cũng đã mở năm cửa hàng. Các con cái cũng đều có sự
nghiệp riêng, con gái lớn giờ đã về Cáp Nhĩ Tân tự mở cửa hàng quần áo, con
trai cả cũng vào công ty xây dựng của con dâu út làm quản lý, tiền lương cả năm
cũng không ít, hoàn toàn đủ nuôi sống bản thân và Chu Đại Bảo.
Nhà con trai út thì càng không phải nói, có được cô con dâu út xuất chúng như
vậy, nhà này mà không giàu mới là lạ. Ngay cả cô con gái út thấy anh chị em nhà
nào cũng khấm khá, cũng từ bỏ “cái bát sắt” của mình vào Nam kinh doanh rồi.
Dĩ nhiên, ngay trong năm nay, bà và Lý Thúc cũng đã đăng ký kết hôn, cũng đã có
bạn đời của riêng mình.
Năm nay lại còn xây lại nhà mới.
Bà còn có gì không hài lòng nữa chứ?
Nguyện vọng duy nhất bây giờ là sang năm, hy vọng con trai út không vắng mặt
nữa, cả nhà có thể đón một cái Tết đoàn viên thật rôm rả.