Môi trường ký túc xá ở doanh trại khác hẳn với trong sân đại viện ở tỉnh K, ở đây
không được trang bị bình nóng lạnh, việc tắm rửa đều phải đến nhà tắm công
cộng. Vì trong đội toàn là những ông chồng thô kệch, nên nhà tắm cũng chỉ có
một, bên trong toàn là đàn ông đang tắm.
Nếu gặp phải trường hợp thân nhân đến thăm như Dung My, thì chỉ có cách tự
mình múc nước nóng mang về nhà, tạm thời lau qua loa một chút, hoặc là nhịn
không tắm.
Vì gần dãy núi Côn Lôn, nên dù chưa bước vào tháng Chín, thời tiết đã bắt đầu
lạnh. Ở nhà cũng không có điều kiện để ngâm mình trong bồn tắm, Dung My cũng
không phải loại người kiểu cách, cô dùng nước do Chu Nam Tự mang về, tùy tiện
lau qua người.
Thời tiết lạnh, vừa tắm xong cô đã rít lên “xì ha” rồi lao thẳng đến giường.
Chân vừa chạm vào mép giường, eo sau bất ngờ bị Chu Nam Tự – kẻ đã nằm sẵn
trên giường từ lúc nào – dùng lực ấn mạnh kéo ngược về phía sau, cả người cô
loạng choạng ngã ngửa ra, ngay sau đó, những nụ hôn dày đặc như vỡ òa ào ạt
hướng về phía cô, tựa như sói đói vồ mồi, vụng về mà lại gấp gáp.
Người đàn ông vừa không biết mệt mỏi hôn lấy hôn để, vừa thì thầm gọi tên cô
một lần lại một lần, chỉ có ông trời mới biết, anh nhớ cô đến nhường nào.
Dung My sau khi phản ứng lại, cũng nhiệt liệt đáp trả không chút giữ lại sự cuồng
nhiệt chưa từng có của người đàn ông. Một nghìn ngày đêm ấy, cô lại chẳng nhớ
anh chứ? Nỗi nhớ đã thấm sâu vào tận xương tủy từ lâu nào.
..
Lưng đập xuống giường trong khoảnh khắc, khung giường rung lên kẽo kẹt vì va
chạm.
“Đợi đã” Trong hơi thở gấp gáp, người đàn ông ra sức kìm nén dục vọng của
bản thân, trong thời tiết dưới không độ này, thân thể anh ta nóng đến đáng sợ.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
“Không cần, cứ vậy đi” Đôi tay Dung My bám chặt lấy vai đàn ông, đầu ngón tay
gần như lún sâu vào cơ bắp, trong ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông, cô kiên
định hướng lên một nụ hôn.
Trải qua thật lâu.
Dung My cười hỏi, “Chu Nam Tự, anh nói xem chúng ta liệu có con không?”
Chu Nam Tự không trả lời, lại hỏi ngược, “Em muốn có con không?”
Dung My đưa tay lên không trung so sánh một chút, “Một chút xíu”
“Vậy thì” Chu Nam Tự vừa nói vừa định chuẩn bị trỗi dậy lần nữa.
Dung My kéo người anh lại, đôi mắt cong thành hai vầng trăng khuyết, nở nụ cười
rạng rỡ kiêu hãnh, “Thuận theo tự nhiên đi, nếu có thì sinh vậy, trẻ con hình như
cũng không đáng ghét đến thế”
Cô hiểu rõ, chỉ cần cô có một chút do dự, người đàn ông trước mắt sẽ không
muốn khiến cô khó xử, không muốn bắt cô phải lựa chọn.
Anh yêu cô như vậy, khiến cô cảm thấy hình như có một đứa trẻ giống như anh
cũng là một lựa chọn không tệ. Càng nghĩ càng cảm thấy mong đợi tò mò, cũng
không biết đứa trẻ do hai người sinh ra sẽ như thế nào.
Vậy nên, cứ giao hết mọi thứ cho ông trời, không cố ý ngăn cản sự xuất hiện của
đứa trẻ nhỏ.
“Được, đều nghe em” Khóe miệng Chu Nam Tự thầm cong lên.
Bề ngoài trông có vẻ nhẹ nhàng thoáng đãng, nhưng nội tâm đã sớm dậy sóng,
lúc nãy không để anh. đã đủ khiến anh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, bây giờ vợ
lại chủ động mở miệng nhắc đến chuyện có con, làm sao anh không kích động
cho được?
Trời mới biết, anh mơ ước có một đứa con gái giống hệt vợ, mềm mại ngọt ngào
gọi anh là ba, chỉ nghĩ thôi đã vui đến không chịu nổi.
Mà quyết định này của vợ cũng khiến anh bắt đầu tính toán kế hoạch trở về trong
lòng.
Anh không muốn đợi đến lúc vợ khó chịu nhất, cần anh nhất, anh lại không thể ở
bên cạnh cô, để cô một mình đối mặt với nỗi sợ hãi khôn lường của việc sinh con.
Đồng thời, trong lòng cũng thầm nhủ với bản thân – vào thời điểm này năm sau,
anh nhất định phải trở về bên cạnh cô.
noi-bat-o-dai-vien/chuong-236-hay-hua-voi-em-song-that-tothtml]
Quấn quýt nhau mười ngày, mười ngày này Dung My gần như không bước chân
ra khỏi cửa, trời thực quá lạnh, thêm vào đó ngoài khu vực đóng quân của bộ đội,
mấy trăm dặm xung quanh cũng khó có hộ dân cư, nói là hoang địa cũng không
quá lời.
Cho dù có ra ngoài cũng chẳng có gì hay ho để xem, lại càng không có chợ búa
để cô dạo chơi.
Tất cả vật tư trong đơn vị, đều được vận chuyển từ bên ngoài đến theo đúng thời
gian quy định mỗi tháng, nếu có nhu cầu đặc biệt khác, cũng phải báo trước với
người phụ trách thu mua, như vậy mới có thể mang theo trong lần vận chuyển vật
tư tiếp theo.
Mười ngày ngắn ngủi, đã khiến Chu Nam Tự quên đi tất cả khổ cực ba năm ở nơi
này, rõ ràng mọi thứ vẫn như thường lệ, nhưng kể từ khi vợ đến, cho dù ra ngoài
tuần tra trong thời tiết âm mười mấy độ, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, không
cảm nhận chút hàn ý nào.
Không chỉ là về mặt tâm lý, mà còn là về mặt sinh lý.
Hai năm nay, Dung My vừa kinh doanh sự nghiệp, đồng thời cũng đang làm từ
thiện, ví như quần áo của những chiến sĩ biên phòng bọn họ phần nhiều đều do
Dung My bỏ tiền tài trợ.
Để đạt được yêu cầu thống nhất đạt chuẩn của quân đội, vì thế cô còn sáng lập
xây dựng nhà máy quần áo của riêng mình, hiện tại chủ yếu sản xuất vật tư
thường ngày phục vụ quân đội.
Từ chất liệu đến kiểu dáng, mọi khâu đều được kiểm soát chặt chẽ, dưới sự thảo
luận chung của quân đội, trọng điểm tối ưu hóa cải tiến áo bông, áo nỉ, áo lót, xác
định rõ các tầng lớp trang phục mùa đông phối hợp cho khu vực cao hàn biên
phòng.
Đương nhiên, còn tăng thêm các trang bị khác, phối hợp cùng mũ da cùng series,
mặt nạ chống rét, ngay cả găng tay cũng chia trong ngoài, còn có tất mùa đông,
giày chống rét và nhiều trang bị khác nữa.
Trên người anh hiện giờ mặc chính là quần áo mới do nhà máy của vợ sản xuất
xong tháng trước rồi vận chuyển đến đơn vị để phát.
Đương nhiên, với tư cách là quân nhân, Dung My không phải không nghĩ tới thân
phận nhạy cảm của mình sẽ khiến Chu Nam Tự rơi vào vị trí “nổi bật”. Nhưng để
tránh sự hiềm nghi nhỏ nhặt này mà khiến hàng vạn chiến sĩ phải chịu rét chịu
lạnh, Chu Nam Tự thà rằng để bản thân nổi bật.
Anh đi đứng ngay thẳng, cũng không sợ điều tra. Hơn nữa chuyện này cũng
không thông qua anh, mà do Dung My đứng ra trực tiếp thương lượng với lãnh
đạo quân khu, mọi thủ tục quyên tặng đều hợp pháp hợp quy, càng chịu được sự
kiểm tra.
Còn sự thăng tiến của anh là dựa vào quân công của bản thân, dùng tay không
gây dựng nên, vì vậy, anh cũng không sợ tiểu nhân giở trò đặt điều gièm pha sau
lưng.
Mười ngày đoàn tụ ngắn ngủi sau đó phải đối mặt với sự chia ly lần nữa, sau lần
này cả hai đều không biết lần gặp mặt tiếp theo sẽ là khi nào.
Mặc dù trong lòng cả hai đều vì giấc mơ của Thôi Manh Manh mà ghim đầy gai
góc, nhưng lại đều im lặng không nhắc tới chuyện này, cả hai đều không muốn
đem nỗi phiền muộn và sợ hãi khôn lường tăng thêm cho đối phương.
Ai có thể khẳng định giấc mơ đó sẽ xảy ra chứ? Ai lại muốn giấc mơ đó xảy ra
chứ? Cho dù thời gian giấc mơ đó xảy ra đã cận kề, cả hai cũng không muốn phá
vỡ sự ngọt ngào hiếm hoi của cuộc đoàn tụ này.
Suốt dọc đường đi chiếc xe quân dụng đã đón cô lúc đến, Chu Nam Tự đưa vợ
đến nhà ga.
Tiếng còi tàu cuốn theo gió lạnh ùa vào khe ga, Dung My giấu mặt vào cổ áo
khoác của Chu Nam Tự, đầu ngón tay bám chặt lấy lớp vải phía sau lưng đàn
ông, sự rung chuyển của đường ray truyền từ dưới chân lên, khiến trái tim cô
cũng theo đó mà run rẩy.
“Chu Nam Tự, hãy hứa với em, phải sống thật tốt” Đôi tay ôm lấy eo đàn ông lại
siết chặt hơn, Dung My cúi đầu sâu hơn, không muốn đàn ông phát hiện ra sự
ướt át trong khóe mắt.
Khoảnh khắc này, cô không phải là nữ cường nhân quyết đoán Dung My, cô chỉ là
một người vợ sợ mất đi chồng.
Cằm Chu Nam Tự đặt lên đỉnh đầu cô, yết hầu lăn động không thốt nên lời, đôi
cánh tay run rẩy siết chặt người con gái trong lòng hơn.
Mãi cho đến khi âm thanh thông báo trên loa vang lên lần nữa, Chu Nam Tự mới
buông người ra, ánh mắt cúi xuống, bàn tay lớn nhẹ nhàng đặt lên bụng Dung My,
những nếp nhăn khóe mắt đều tràn đầy ánh sáng dịu dàng.
Đường cong khóe môi hướng lên, “Ừm, anh sẽ thế, em và nó. đều hãy đợi anh
trở về”
Cũng không biết những vất vả những ngày qua của anh có gieo được hạt giống ở
nơi này hay không, cho dù có, thì bây giờ nhóc tì hẳn vẫn chỉ là một vầng trăng
non thôi nhỉ.