Quân Hôn Thập Niên 80: Trở Thành Vợ Đẹp Nóng Bỏng Nổi Bật Ở Đại Viện

Chương 250: Ngoại truyện: Thăng cấp liên tục 6 bậc



Dù Dung My không muốn tổ chức hôn lễ, nhưng rốt cuộc vẫn không cưỡng lại

được sự nài nỉ, mè nheo của Chu Nam Tự.

Cuối cùng cô cũng đáp ứng.

Tuy nhiên, cô hoàn toàn giao phó việc hôn lễ cho người đàn ông kia lo liệu, bản

thân không có ý kiến gì, duy nhất chỉ có một yêu cầu — giữ ở mức độ thấp.

“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, không phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo!” Người đàn

ônh đứng thẳng, chân khép lại, tay giơ lên, nghiêm túc không một nụ cười hướng

về vợ mình giơ tay chào kiểu nhà binh.

Giờ đây, trong lòng hắn, vợ chính là lãnh đạo trong nhà, sau này nếu sinh được

một cô con gái giống vợ, vậy trong nhà sẽ lại có thêm một tiểu lãnh đạo nữa.

Nằm viện nửa tháng, cuối cùng Chu Nam Tự cũng được bác sĩ cho phép xuất

viện.

Quãng thời gian này thực sự khiến hắn khổ sở vô cùng, trong mười ngày cuối

nằm viện, hầu như ngày nào cũng có người đến thăm, không phải là lãnh đạo thì

cũng là những người lính dưới quyền.

Sau khi xuất viện, hắn trở về doanh trại một chuyến, không ngoài dự đoán, hắn đã

thuận lợi nhận được thông báo điều động.

Chính xác mà nói là lệnh thăng chức điều động, không phải điều về tỉnh K, mà là

trực tiếp đến Kinh Đô.

Tuy nhiên, vẫn có một điều ngoài dự kiến, chỉ là điều ngoài ý muốn này đối với

hắn mà nói lại là một tin vui cực lớn, khiến bản thân hắn cảm thấy tờ lệnh thăng

chức trong tay thật là nóng bỏng, thật là khiến người ta chấn động.

Sau khi được cấp trên thẩm định, hắn đã trực tiếp vượt qua 6 bậc thang, từ Phó

đoàn được thăng chức thẳng lên Phó quân đoàn trưởng Quân đoàn thứ *, phong

quân hàm Thiếu tướng.

Động thái thăng cấp với mức độ lớn như vậy, xuyên suốt lịch sử quân đội Giải

phóng quân, cũng là cực kỳ hiếm gặp.

Mặc dù bản thân hắn cực kỳ bồn chồn về việc thăng chức siêu tốc này, nhưng

tuân lệnh là thiên chức của quân nhân, hắn chỉ cần tuân theo mọi mệnh lệnh của

cấp trên là được.

Ngày thứ hai sau khi nhận được lệnh thăng chức, Chu Nam Tự lập tức dẫn theo

vợ đến Quân đoàn thứ * báo nhậm chức.

Hắn đã gặp cấp trên của mình, Quân đoàn trưởng Quân đoàn thứ * Đàm Chí

Hoài.

Hai người cách nhau một bậc, nhưng chênh lệch tuổi tác lại cực kỳ lớn.

Đàm quân đoàn trưởng trước tiên chúc mừng Chu Nam Tự, sau đó vỗ vai hắn

cười nói: “Chu lão đệ, chú không cần cảm thấy gánh nặng tâm lý, việc thăng chức

của chú là biện pháp cải cách do cấp trên đề ra, muốn trẻ hóa, tri thức hóa, thực

chiến hóa quân đội, phải mạnh dạn đề bạt những cán bộ trẻ tuổi có thành tích nổi

bật, tác phong ưu tú.

Quân khu chúng ta đang tích cực hưởng ứng yêu cầu cải cách của cấp trên, kể từ

khi chú nhập ngũ, nhiều lần lập công của chú, tổ chức luôn nhìn thấy rõ.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, Chu lão đệ, chú chiếm đủ cả ba rồi còn gì”

Mặc dù tốc độ thăng tiến đáng kinh ngạc, nhưng Chu Nam Tự cũng đã phải trả giá

không ít, chỉ riêng thư tuyệt mệnh đã viết mấy chục bức, chỉ là lần nào hắn cũng

mạng lớn sống sót trở về.

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:

– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm

Kiếm

– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Cuối cùng, Đàm quân đoưng trưởng nói: “Được rồi, chú cứ về nghỉ ngơi cho tốt,

dưỡng thương cho tốt, ở bên vợ nhiều vào, vốn định còn muốn gặp một chút em

dâu, khí thế anh hùng của em dâu, toàn quân đoàn chúng ta đều đã nghe danh.

Đồng thời, tổ chức cũng vô cùng cảm ơn hệ thống thông tin liên lạc do em dâu

cung cấp”

Bước ra từ văn phòng của Đàm quân đoàn trưởng, Chu Nam Tự thở phào một

hơi.

Hắn biết, cấp trên xác thực đã đề ra biện pháp cải cách muốn trẻ hóa, tri thức

hóa, thực chiến hóa quân đội, nhưng chỉ căn cứ vào quân công hắn lập được,

nhảy lên hai ba bậc đã thuộc phạm trù bình thường, hoàn toàn không đủ tư cách

để nhảy liền sáu bậc.

Tất cả những điều này, đều phải quy công vào việc hắn đã cưới được một người

vợ tốt.

Kỳ nghỉ hơn một tháng tới, hắn phải lên kế hoạch thật tốt cho hôn lễ.

Khi hai người rời Kinh Đô, họ không trực tiếp đến Thâm Thị, mà vòng qua tỉnh K,

thăm Lưu Dung và Lý Thúc.

Lưu Dung và Lý Thúc dù ngạc nhiên không hiểu sao con trai và con dâu lại trở về

vào lúc này, cũng không báo trước, nhưng trong lòng vẫn vô cùng vui mừng.

Việc của Chu Nam Tự, ngoài Dung My ra, những người khác trong gia đình đều

không biết.

noi-bat-o-dai-vien/chuong-250-ngoai-truyen-thang-cap-lien-tuc-6-bachtml]

Điều này cũng do tính chất truyền thông thời điểm này chưa phát triển, tin tức

chậm trễ. Lý Thúc là người từng trải, dù cảm thấy có lẽ có chuyện gì đó, nhưng

nhìn thấy người khỏe mạnh đứng trước mặt, cũng liền xóa bỏ hoàn toàn chút nghi

hoặc trong lòng.

Được gặp chú thím lâu ngày không gặp, Chu Đại Bảo vui mừng khôn xiết.

Tuy nhiên, dù phấn khích nhưng cũng không như mọi khi lao thẳng vào lòng thím,

cậu bé không quên rằng trong bụng thím bây giờ đã có Chu Tiểu Bảo rồi.

Dù không hiểu vì sao, nhưng cậu bé cứ cảm thấy trong bụng thím là một em trai,

mặc cho chú cậu luôn miệng đòi em gái, nhưng cậu cảm thấy chú cậu sớm muộn

gì cũng thất vọng thôi.

Nhưng dù là em trai hay em gái, cậu đều sẽ rất thích.

Thật không dễ mới trở về được tỉnh K.

Dung My đương nhiên không quên quay lại khu nhà tập thể cũ đi dạo, ngắm

nghía. Nhìn thấy sau khi cô rời đi, các chị trong khu nhà tập thể đã kinh doanh

việc buôn bán nhỏ của gia đình ngày càng tốt hơn, các hộ gia đình đều khá giả

lên, trong lòng cô cũng vui lây.

Tuy nhiên, cũng không phải tất cả đều sống tốt, lần này trở về, nghe các chị nói

Phó tiểu đoàn trưởng Đàm và Thời Tĩnh đã ly hôn.

Lần này là Đàm An Bình chủ động đề nghị.

Thời Tĩnh lúc đầu không đồng ý, đã nhiều lần tìm lãnh đạo đoàn để hòa giải,

nhưng cũng không cản được thái độ kiên quyết của Đàm An Bình lần này, cho dù

có phải giải ngũ chuyển ngành, hắn cũng phải ly hôn với Thời Tĩnh cho bằng

được.

Lãnh đạo bất đắc dĩ, nói không nhờ Dung My về hòa giải, dù giờ Dung My không

còn ở khu nhà tập thể nữa, nhưng chức vụ này vẫn luôn được giữ lại cho cô.

Nghe các chị nói, lúc đó Thời Tĩnh vừa nghe chính ủy nhắc đến tên Dung My, mặt

lập tức đỏ lên rồi lại tái đi, sau đó không nói gì rời đi.

Mấy ngày sau lần đó, Thời Tĩnh đã đồng ý ly hôn.

Ngoài việc trở lại khu nhà tập thể, cô còn đến Đoàn Văn công.

Dưới sự tấn công dồn dập của Tần Thành, tiểu thỏ trắng Khương Hương Đồng

cuối cùng cũng rơi vào tay sói lớn.

Nhưng có thể thấy, tiểu thỏ trắng bây giờ đã khai tâm, đắm chìm trong tình yêu

ngọt ngào không thể tự thoát, khi gặp mặt cô, mười câu nói có tới tám câu rưỡi là

liên quan đến Tần Thành, còn một câu rưỡi là về nhóc con trong bụng Dung My.

Nhưng cũng có thể thấy tiểu thỏ trắng được sói lớn bảo vệ rất tốt, vẫn thuần khiết

như xưa.

Nhìn thấy tiểu thỏ trắng hạnh phúc như vậy, Dung My cũng yên tâm.

Đương nhiên, đến Đoàn Văn công, Dung My cũng gặp Thôi Manh Manh.

Thôi Manh Manh bây giờ đã buông bỏ được ám ảnh với Chu Nam Tự, toàn tâm

toàn ý cho đoàn, đặt toàn bộ trọng tâm vào sự nghiệp.

“Cảm ơn chị” Đây là lời cảm ơn chân thành từ đáy lòng Dung My dành cho Thôi

Manh Manh.

Nếu không có lời nhắc nhở của Thôi Manh Manh, cô đã không chuẩn bị trước,

cũng không dám nghĩ, nếu không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, liệu cô có vĩnh viễn

mất đi Chu Nam Tự hay không.

“Không cần cảm ơn tôi, cô nên cảm ơn chính mình” Thôi Manh Manh lắc đầu.

Dù không biết Dung My đã làm những gì, nhưng Chu Nam Tự đã không hy sinh

như kiếp trước, ngược lại còn trở về bình an vô sự với thành tích hiển hách.

Cô ấy biết tất cả chắc chắn đều liên quan đến Dung My.

Nếu đổi lại là cô ấy, cô ấy không thể làm được, ngoài việc bắt Chu Nam Tự giải

ngũ, cô ấy không có biện pháp nào khác.

Điều đó đủ chứng minh tình yêu của Dung My dành cho Chu Nam Tự tuyệt đối

không kém gì cô ấy.

Cô ấy thua tâm phục khẩu phục.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.