Tuần thai thứ 37, Dung My bụng mang dạ chửu trở về Kinh Đô.
Chuẩn bị sinh nở.
Khi Chu Nam Tự được điều động tới Kinh Đô, quân đội đã phân chia nhà ở cho
anh, nhưng lần này không phải là nhà lầu nữa, mà trực tiếp là một biệt thự nhỏ
hai tầng.
Các trang thiết bị phụ trợ trong khu tập thể quân khu lại càng đầy đủ, dù sao thì
những người sống trong này đều là những người ở vị trí cao, không ai là tầm
thường cả.
Suốt thời gian này, Chu Nam Tự đã đọc không ít kiến thức liên quan đến thai
sản.
Vì vậy kể từ khi vợ trở về, anh đều cố gắng hết sức để dời bỏ những công việc có
thể dời trong ngày, các cuộc yến tiệc giao thiệp thì trực tiếp từ chối.
Ngày nào anh cũng đúng giờ về nhà để cùngvợ, nếu thời gian dư dả, anh cũng
chủ động xuống bếp nấu ăn.
Suốt thai kỳ, Dung My thuộc dạng chỉ lên bụng chứ không lên thịt, nhưng giờ đã
bước vào giai đoạn cuối thai kỳ, vùng bụng dưới thường xuyên có cảm giác tức
nặng, và còn thường xuyên xuất hiện các cơn co thắt sinh lý.
Tiểu tiện thường xuyên, đau lưng mỏi hông, phù nề, những tình trạng này cũng
lần lượt ập đến.
May mắn khiến cô cảm thấy mừng là, bụng vẫn còn trắng nõn, tính đến thời điểm
hiện tại vẫn chưa xuất hiện vết rạn da.
Nhưng phía sau vẫn còn vài tuần nữa, chưa đến lúc sinh thì thứ này vẫn chưa thể
nói trước.
Hơn nữa, khi đối mặt với việc sắp phải đảm nhận vai trò làm mẹ, trong lòng cô
vẫn có chút lo lắng, bồn chồn.
Lần đầu làm cha mẹ, cũng không biết bản thân có thể làm tốt hay không, và càng
về cuối, càng sợ hãi lo lắng không biết đứa trẻ trong bụng có bị dây rốn quấn cổ,
thiếu oxy hay không.
Càng về cuối, càng nghĩ thôi thì cứ ‘đi đẻ’ cho xong, dù sao cũng đã đủ tháng rồi,
bất kỳ ngày nào sinh cũng không bị coi là sinh non.
Mấy tuần cuối, việc khám thai khá thường xuyên, Chu Nam Tự cũng sẽ dành
thời gian rảnh vào ngày khám thai để cùng vợ đến bệnh viện.
Giờ đây, hôm nay đã là thai 39 tuần+ rồi, thêm hai ngày nữa là tròn 40 tuần, thế
mà đứa nhỏ trong bụng vẫn bình tĩnh khôn cùng, chẳng có chút ý định nào muốn
chui ra cả.
Bác sĩ phụ trách nhìn cô mỉm cười, “Gấp gì chứ, dù sao cũng là chuyện trong một
hai ngày tới thôi, sớm muộn gì cũng phải ra, mấy tháng trời đều chịu đựng được
rồi, giờ em lại không kìm được nữa rồi sao? Hồi đó hỏi hai vợ chồng có muốn biết
là trai hay gái không, cả em và Phó quân trưởng họ Chu đều nhất trí nói đợi đến
cuối cùng mới mở phần thưởng mà”
Mặc dù hiện nay không cho phép xác định giới tính thai nhi trước, nhưng cũng
chưa có quy định rõ ràng, nghiêm cấm ngay lập tức.
Vì vậy, đối với những việc kiểm tra trước để biết chuyện này một cách riêng tư,
trong thời đại không có camera giám sát này, chỉ cần có một chút quan hệ trong
bệnh viện, tùy tiện đút một phong bì hoặc một câu nói là có thể biết trước được.
Thêm vào đó, mấy năm nay thực hiện kế hoạch hóa sinh đẻ nghiêm ngặt, với yêu
cầu tất cả công chức, viên chức chỉ được sinh một con, nếu dám sinh vượt quá số
lượng, một khi bị tố cáo phát hiện, công việc đều không giữ được.
Vì vậy điều này cũng dẫn đến những người muốn con trai, sẽ tìm mọi cách đến
làm kiểm tra trước, sớm biết được giới tính của thai nhi, nếu là giới tính không
hợp với ý mình, lập tức sẽ sắp xếp phá thai.
Dĩ nhiên, có người chỉ đơn thuần muốn biết trước, thỏa mãn tính tò mò của bản
thân, cũng để chuẩn bị trước đồ dùng cho con.
Là một bác sĩ sản phụ khoa, bà đã sớm trở nên thờ ơ với những chuyện này rồi.
Nhưng dù với mục đích gì, đối với những cặp vợ chồng như Dung My, rõ ràng có
đủ quyền lực quan hệ, nhưng cũng không thèm biết.
Dù là trai hay gái, đó đều là báu vật trong lòng bàn tay của gia đình.
Trong hoàn cảnh đại cục như vậy, hai vợ chồng vẫn luôn giữ vững nguyên tắc của
riêng mình.
“Ừ, sắp mở phần thưởng rồi” Ánh mắt Dung My dịu dàng cúi xuống, xoa xoa
bụng.
Cô thu dọn tất cả các giấy tờ kiểm tra, chuẩn bị đi hít thở oxy rồi về nhà.
Chỉ là vừa đứng dậy, cô đã cảm thấy một dòng nước ấm nóng không kiểm soát
được.
________________________________________
Bên ngoài phòng sinh, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, Chu Nam Tự nắm chặt
tờ giấy nộp viện phí đã bị vò nhàu đi đi lại lại, mỗi một tiếng khóc lọt ra từ khe cửa
đều như kim châm vào tim anh.
Đột nhiên “ầm” một tiếng vang đục, cánh cửa cũng theo đó rung lên, tiếp theo là
tiếng gào thét khàn đặc của Dung My, “Chu Nam Tự, tên khốn! Kiếp sau đến lượt
anh sinh!”
Nghe thấy tiếng động, Chu Nam Tự loạng choạng lao đến trước cửa, trán áp vào
cánh cửa phòng sinh, các đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức.
Trong phòng sinh lại vang lên tiếng nức nở bị kìm nén, cùng giọng nói như sắp
sụp đổ.
“Không được, không được, đau quá tôi không chịu nổi rồi, có thuốc gây tê
màng cứng gì không, tiêm cho tôi một mũi đi”
Từ sáng hôm qua đến khám thai, nước ối vỡ ra, cô đã bị bệnh viện giữ lại.
Chờ đợi những cơn co thắt tử cung phản ứng thường xuyên tiếp theo, cho đến
khi khoảng cách mỗi lần co thắt ngày càng ngắn, cơn đau chuyển dạ ngày càng
dữ dội.
Nhưng dù phản ứng lớn như vậy, quá trình sinh nở lại không thuận lợi chút nào.
“Kiếp sau anh sinh, cầu xin em đỡ đau một chút, anh cầu xin em, anh cầu xin em
rồi” Chu Nam Tự chỉ cảm thấy tim mình như vỡ vụn, nhưng lại chẳng giúp được
gì, lúc này đây anh vô cùng bất lực, tự lẩm bẩm lảm nhảm với cánh cửa.
“Chết tiệt, đau sắp chết mẹ ta rồi, đứa nào còn sinh nữa là chó!”
Khi lại nghe thấy tiếng kêu đau đớn của vợ bên trong, Chu Nam Tự lại bắt đầu
ngồi không yên.
“Nam Tự à, con bình tĩnh một chút, ngồi xuống đi?”
Natalia và Dung Thanh nhìn thấy con rể lo lắng bồn chồn không yên, trong lòng
cũng không khỏi cảm thấy càng thêm lo lắng.
“Bố, mẹ, đã một ngày một đêm rồi, nó ở trong đó sắp đau chết mất rồi, làm sao
bây giờ, làm sao bây giờ!!!”
Giọng nói của con rể đầy nước mắt, tràn ngập sự bất lực và hoảng sợ.
Anh vừa nói, nước mắt như dòng nước lũ vỡ bờ, không ngừng tuôn trào ra khóe
mắt, chỉ một lát sau, đôi mắt anh đã mờ đi vì nước mắt, khắp mặt đều là vết nước
mắt.
Nhìn thấy con rể đau khổ đến vậy, Natalia không khỏi sững sờ, trái tim bà như bị
một bàn tay vô hình nắm chặt, khó chịu đến mức gần như không thở nổi.
Nhưng bà nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng an ủi: “Không sao đâu, đứa bé
chỉ hơi khó khăn một chút thôi, sẽ bình an vô sự, sẽ bình an vô sự” Giọng nói của
bà dù có chút run rẩy, nhưng vẫn cố gắng khiến giọng điệu tỏ ra kiên định, hy
vọng có thể cho con rể chút tự tin và an ủi.
Dĩ nhiên, nói những lời này cũng là đang tự an ủi chính mình.
Bùm một tiếng, phòng sinh được mở ra từ bên trong, bác sĩ từ trong bước ra.
Chu Nam Tự như mũi tên rời cung lập tức nhanh chóng tiến lên phía trước, “Bác
sĩ, bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi, tôi có thể vào trong bây giờ không? Tôi muốn vào
cùng cô ấy”
Bác sĩ ngẩng cao đầu nhìn người đàn ông mặc quân phục nhưng khắp mặt đều
đầy nước mắt trước mắt, đầu óc nhất thời không phản ứng kịp.
Tuy nhiên, bác sĩ dù sao cũng là người từng trải qua nhiều cảnh lớn, ông nhanh
chóng lấy lại tinh thần, khôi phục sự trấn định.
Giọng điệu nghiêm túc nói với Chu Nam Tự: “Hiện tại tình hình sản phụ không
mấy lạc quan, nước ối ngày càng ít, hơn nữa cổ tử cung của cô ấy mở cũng
không thuận lợi, điều kiện khung xương chậu cũng không được tốt lắm. Nếu cứ
tiếp tục như vậy, e rằng sẽ có nguy cơ băng huyết. Vì vậy, chúng tôi hiện cần
chuyển từ sinh thường sang sinh mổ”
“Mổ, mổ! Mổ ngay bây giờ đi” Vừa nghe thấy có nguy cơ băng huyết, Chu Nam
Tự không một chút do dự.
Sau khi ký vào giấy đồng ý phẫu thuật, Chu Nam Tự nắm tay bác sĩ nói, “Bác sĩ,
nhớ bảo vệ người lớn, chúng tôi cần người lớn”
noi-bat-o-dai-vien/chuong-252-nhung-chuyen-khi-sinh-conhtml]
Bác sĩ không hài lòng nhìn anh một cái, “Xin hãy tin tưởng vào đạo đức nghề
nghiệp của chúng tôi được không, dù là người lớn hay đứa nhỏ, chúng tôi đều sẽ
nỗ lực hết sức để bảo vệ họ bình an”
Nói xong những lời này, bác sĩ cầm giấy đồng ý lại bước vào phòng sinh, nói với
người bên trong, “Chuẩn bị trước khi phẫu thuật, năm phút sau lên phòng mổ”
CHương 253: Ngoại truyện: Những chuyện trong đám cưới
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng ngủ chảy tràn như mật, Dung My nằm nghiêng
trên chiếc gối lông vũ mềm mại, mặt nạ tự chế ôm khít lấy gò má, tinh chất làn
khói mờ tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn dịu. Những ngón tay thon dài,
trắng nõn gõ lách cách trên bàn phím điện thoại để chỉnh sửa.
Chu Nam Tự bồng đứa trẻ còn đang quấn tã bước đi qua lại trên tấm thảm, vạt áo
choàng ngủ màu xanh navy nhẹ nhàng đung đưa theo từng bước chân.
Bàn tay với những ngón xương rõ ràng vỗ nhẹ vào lưng đứa trẻ, tiếng hát ru nhè
nhẹ còn nhẹ hơn cả hơi thở.
Đứa trẻ bỗng cựa quậy bất an, chau mày, miệng sắp sửa méo xệch, anh lập tức
cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên cái đầu nhỏ tóc mịn, dỗ dành: “Ngoan, đừng
khóc, đừng khóc, ba ở đây rồi, ngủ đi, ngủ đi”
Cô bé/cậu bé nhỏ như hiểu được lời ba, khuôn mặt nhăn nhó ban não lập tức
giãn ra, khóe miệng cũng nhếch lên.
Chu Nam Tự nhẹ nhàng đặt tiểu bảo bối vào chiếc nôi riêng của con, trong suốt
quá trình, đứa trẻ nhỏ không hề quấy khóc, dù vẫn chưa thực sự ngủ sâu.
Đắp kín tấm chăn nhỏ, anh tiếp tục vỗ nhẹ, ánh mắt đăm đăm nhìn Dung My trên
giường, đáy mắt trào dâng nụ cười dịu dàng: “Em yêu, tháng sau em có thời gian
chứ? Tranh thủ kết hôn nhé?”
Ánh mắt Dung My ngước lên từ điện thoại, mang theo chút ngơ ngác nhìn người
đàn ông đối diện: “Hả?”
Thôi đi.
Nếu không phải Chu Nam Tự nhắc tới chuyện này, cô sớm đã quên bẵng việc còn
phải tổ chức hôn lễ rồi.
Dù sao lúc trước chính anh ta đã cam đoan với cô, cô chỉ cần im lặng làm cô dâu
là được.
Trong bụng còn mang bầu, thêm vào đó còn bận bịu công việc, nên cô thực sự
chẳng buồn bận tâm chút nào.
Nhưng sự thực là chuyện này đã qua quá lâu, lâu đến mức cô đủ để quên mất
chuyện đại sự của đời người như vậy.
Chu Nam Tự đứng dậy bước lại, ngồi xuống mép giường: “Không phải em nói
mặc đồ cưới khi bụng to sẽ không đẹp sao? Vậy nên, giờ chúng ta đã ‘giao hàng’
rồi, phải chăng có thể làm cô dâu rồi?”
Từ “giao hàng” này cũng là từ mà vợ anh thường hay phàn nàn ở cửa miệng từ
cuối thai kỳ, Chu Nam Tự thấy từ này khá mới lạ nên cũng bắt chước nói theo.
Vẻ cẩn trọng ấy lại pha chút ủy khuất, sợ vợ phản hồi, không chịu cho anh một
hôn lễ.
Nhìn biểu cảm của người đàn ông, câu nói thường trực trên đầu môi Dung My:
“Chúng ta đã là vợ chồng già rồi, con cái cũng đã đẻ rồi, còn bày vẽ những thứ
này làm gì” đành phải nuốt lại.
Cô đặt điện thoại xuống, ngồi bật dậy trong tư thế khoanh chân: “Vậy là ngày nào
tháng sau vậy? Địa điểm với mấy thứ anh đã đặt hết rồi à?”
Thực ra không phải cô không quan tâm đến hôn nhân của hai người, mà đơn giản
là cảm thấy không cần thiết phải bày vẽ tốn kém cho một đám cưới.
Nếu có thời gian chuẩn bị kỹ lưỡng, chi bằng hai người cùng nhau đi đâu đó thư
giãn, du lịch còn tốt hơn.
Dù sao kỳ nghỉ phép của Chu Nam Tự cũng rất quý giá.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của riêng cô, hôn nhân cần sự nỗ lực của cả hai người,
cô muốn đơn giản, anh muốn long trọng, vậy thì cần cả hai ngồi xuống thương
lượng kỹ càng.
“Em yêu, em xem này, anh nghĩ thế này, đúng lúc gần đây quân khu ta đang triển
khai đám cưới tập thể, em không phải nghĩ đến chuyện đơn giản hóa sao, nên
anh nghĩ hay là chúng ta cũng đăng ký tham gia, đến lúc đó chúng ta cũng không
cần mời quá nhiều bạn bè thân thích, chỉ cần mời vài người thân thiết”
Chu Nam Tự cũng từng nghĩ đến việc tổ chức hôn lễ thật long trọng, cả đời chỉ có
một lần, anh muốn dốc hết sức mình trao cho cô những gì tốt đẹp nhất.
Nhưng sau khi trải qua tiệc trăm ngày của con trai, anh hoàn toàn dẹp bỏ ý nghĩ
này.
Bất kể là thân phận hiện tại của anh hay địa vị của vợ trong giới kinh doanh, đều
khiến họ trở thành tâm điểm chú ý.
Và chính vì có hào quang như vậy, sẽ khiến hôn lễ này trở nên không thuần túy,
biến thành sân chơi danh lợi xã giao, cuối cùng cả buổi lễ họ còn phải không
ngừng ứng phó, chụp ảnh.
Nhưng nếu tham gia đám cưới tập thể của đơn vị, họ chỉ là một trong nhiều cặp
tân hôn, nhưng họ vẫn là chính họ, cô vẫn sẽ là cô dâu của anh.
Nói xong chuyện này, anh lại nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Chỉ là
như vậy, em yêu, em có cảm thấy thiệt thòi không?”
Dù sao muốn tổ chức hôn lễ tập thể cũng chỉ là ý nghĩ của một mình anh, vẫn
phải tham khảo ý kiến của vợ, như vậy có phải quá đơn giản, quá thiệt thòi cho cô
không?
Hôn lễ là cô dành cho anh, cũng là anh dành cho cô.
Dung My lắc đầu dữ dội: “Không thiệt thòi, một chút cũng không thiệt thòi, như
vậy còn tốt quá rồi, vậy chúng ta chỉ cần tham gia đúng giờ vào hôm đó là được,
không cần tự mình bỏ thời gian chuẩn bị thiếp mời, không cần tự mình bỏ thời
gian chuẩn bị địa điểm, cũng không cần ứng phó, hoàn hảo đến không thể hoàn
hảo hơn!”
——————————
Tháng Mười, gió thu cuốn theo hương hoa quế thoảng qua sân tập doanh trại.
Trước hội trường lớn.
Hôm nay, mười cặp tân hôn của Quân đoàn * sẽ cùng tổ chức hôn lễ tại đây.
Mười cặp tân hôn xếp hàng ngay ngắn, bông hoa đỏ cài trước ngực nổi bật
dưới sắc xanh quân phục và màu đỏ chính.
Dung My bình thản đưa tay vòng qua cánh tay Chu Nam Tự, trên người cô là
chiếc sườn xám đỏ do Lưu Dung tự tay may cho cô, viền áo thêu hoa sen cách
điệu bằng chỉ vàng, mỗi bước đi, những hạt ngọc trai đính ở cổ áo lại khẽ đung
đưa.
Cô liếc nhìn Chu Nam Tự bên cạnh, bộ quân phục màu ô liu vẫn phẳng phiu, khuy
cổ áo được cài cẩn thận đến tận cổ, quân hàm tỏa ánh sáng dịu dàng dưới nắng.
Khi rèm cửa bằng lụa đỏ của hội trường được kéo sang, ban nhạc quân đội cất
lên khúc nhạc hôn lễ, tiếng vỗ tay và reo hò ùa đến như thủy triều.
“Phó quân đoàn trưởng hôm nay thật tinh thần!”
“Chị dâu hôm nay còn xinh hơn cả minh tinh Hồng Kông, Đài Loan!”
Trong không khí huyên náo không dứt, Dung My nhìn thấy hai bên hội trường treo
đầy những câu đối mừng do đồng đội tự tay viết, giữa những dải kim tuyến giấy
trang trí treo từ trần nhà, còn có những chiếc chuông gió được xâu từ vỏ đạn.
Trên bục chủ tịch phía trước, tám chữ lớn “Thiết huyết nhu tình, gia quốc đồng
khánh” bằng nhũ vàng lấp lánh rực rỡ.
Đến phần trao kỷ vật, Chu Nam Tự lấy từ trong túi ra một gói nhỏ bằng lụa đỏ, mở
ra lộ ra chiếc nhẫn kim cương bên trong, phía trong chiếc nhẫn có khắc nguệch
ngoạc một chữ “Tự”.
Anh hạ giọng: “Anh tự mài trong kho quân khí, em đừng chê”
Dung My mắt nóng lên, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn đã được đeo vào ngón tay mình:
“Không đâu, ý nghĩa của nó thật phi thường”
Hóa ra những ngày gần đây, người đàn ông này ngày nào cũng về muộn, chắc là
bận hoàn thành thứ này.
Cô lấy chiếc đồng hồ đeo tay từ hộp nhung: “Những thời gian còn lại, chúng ta
hãy cùng nhau bước tiếp”
Ở phần kết của buổi lễ, Dung My dựa vào vai Chu Nam Tự.
Bỗng cảm thấy sắc đỏ và xanh này, vốn là hai màu sắc hợp nhau nhất trên đời –
một bên bảo vệ non sông, một bên sưởi ấm lối về, cùng nhau dệt nên cảnh sắc
đẹp đẽ nhất trong những tháng năm dài.