Đỗ Vũ đang quan sát Nghiêm Tiểu Ngọc.
Người phụ nữ trong mắt cô ta thật đáng thương, vô vị, sớm muộn gì cũng trở
thành pháo hôi mà chết đi.
Chỉ vì có chút năng lực bảo mệnh không tệ mà sống sót đến nay. Không đủ
thông minh, không đủ quyết đoán, càng không đủ tàn nhẫn, cho nên ở Phi
Tuyền, cô ta vĩnh viễn chỉ là kẻ thấp hèn.
Ánh mắt đối diện mình lúc nào cũng mang theo sợ hãi, giọng nói thì run rẩy.
Đôi khi có thể bắt gặp sự không cam lòng và nỗi sợ trong đáy mắt, Đỗ Vũ biết,
cô ta chưa hoàn toàn khuất phục, nhưng cũng chẳng dám phản kháng.
Bây giờ xem ra, dường như cũng vẫn thế.
Nếu ánh mắt mình dừng quá lâu trên người cô ta, Nghiêm Tiểu Ngọc sẽ trở nên
luống cuống tay chân, đến hơi thở cũng nín lại, sợ rằng mình sẽ vì “thở quá to
làm ồn” mà bịa ra lý do để trừng phạt cô ta.
Dù sao, ở Phi Tuyền, loại chuyện này cũng chẳng phải chưa từng có.
Nhưng… không đúng.
Hành động, không khác gì Nghiêm Tiểu Ngọc trước kia; cử chỉ, cũng y hệt.
Nhưng ánh mắt thì sai.
Ngẩng đầu nhìn mình, vẫn là dáng vẻ nhút nhát, sợ hãi, thế nhưng Đỗ Vũ lại
cảm thấy—không đủ sống động.
Cô ta rất thích nhìn thẳng vào mắt người khác.
Bởi vì lúc nào cũng có thể thấy thứ khiến mình khoái cảm trong đó—ánh mắt
như thể nhìn thấy quái vật, thiên địch, hay ngọn núi không thể vượt qua, tựa hồ
quỷ thần trong núi rừng. Cô ta rất hưởng thụ điều ấy.
Nhưng lúc này, ánh mắt của Nghiêm Tiểu Ngọc rõ ràng vẫn hệt như trước, vẫn
không dám nhìn thẳng vào mắt mình, thế nhưng Đỗ Vũ chẳng cảm thấy chút
phấn khích nào.
Như thể đang nhìn một khúc gỗ vô hồn.
Vậy nên, cô ta nhận ra điều bất thường.
Chuyện này có lẽ chẳng ai tin, nhưng Đỗ Vũ biết mình là loại gì, cô ta tin vào
trực giác bản thân hơn là chứng cứ hay manh mối.
Xem đồng hồ, sắp đến giờ cơm trưa. Suy nghĩ chốc lát, Đỗ Vũ liền nhìn sang
một người khác—hoặc nói đúng hơn, một công cụ còn sống khác, mở miệng:
“Lúc ăn trưa, dẫn Nghiêm Tiểu Ngọc lên sân thượng, chặt một ngón tay của cô
ta”
Bạch Tầm Yến giật mình ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt lộ vẻ khó tin cùng
hoang mang. Cô không hiểu vì sao Đỗ Vũ lại ra lệnh như vậy, nhưng chỉ dám do
dự một giây, lập tức khẽ đáp: “Vâng, tôi biết rồi”
Là do Nghiêm Tiểu Ngọc chọc cô ta không vui sao?
Trong lòng Bạch Tầm Yến hơi hoảng, nhưng lại thầm nghĩ… may là Nghiêm
Tiểu Ngọc, không phải mình.
Theo sắp xếp của công ty, sau bữa trưa mọi người sẽ tự đến linh đường của
Tiểu Duyệt để đi viếng. Về lý thuyết, lúc này có lười biếng giả vờ không đi, miễn
không ai tố giác cũng chẳng sao. Nhưng rõ ràng, hành khách thì không thể
làm thế.
Đến giờ nghỉ trưa, Bạch Tầm Yến theo yêu cầu gọi Nghiêm Tiểu Ngọc đi sân
thượng, còn Đỗ Vũ thì chậm rãi theo sau.
Trực giác nói cho cô ta biết, Nghiêm Tiểu Ngọc có vấn đề.
Nhưng vấn đề ở đâu, tại sao lại xảy ra, cô ta chưa thể chắc chắn trăm phần
trăm.
Chỉ là, rất dễ liên tưởng đến lúc mới vào trạm, khi đẩy Nghiêm Tiểu Ngọc ra
khỏi thang máy.
Nếu có chỗ nào xảy ra vấn đề, thì chính là khoảng thời gian đó—Nghiêm Tiểu
Ngọc rời khỏi tầm mắt mình gần mười phút, và cả lần cô ta đi nhà vệ sinh.
Chỉ có hai lần đó.
Đỗ Vũ không rõ bây giờ Nghiêm Tiểu Ngọc ở trạng thái nào, nhưng cô ta biết
tên trạm, thông tin chờ tàu cũng đã cảnh báo. Vậy nên, cô ta muốn thử xem,
Nghiêm Tiểu Ngọc rốt cuộc còn là Nghiêm Tiểu Ngọc hay không.
Đỗ Vũ không bước lên sân thượng, chỉ đứng ngoài cửa, nhìn về phía Bạch Tầm
Yến và Nghiêm Tiểu Ngọc.
Cô thấy Bạch Tầm Yến nói gì đó, sắc mặt Nghiêm Tiểu Ngọc trở nên cực kỳ
khó coi, lộ vẻ phản kháng rõ rệt, nhưng dưới sự kiên quyết của Bạch Tầm Yến,
cô ta đành chìa tay ra.
Thoạt nhìn, dường như không có vấn đề gì? Đỗ Vũ khẽ nhíu mày, không có ý
định cắt ngang, thậm chí trơ mắt nhìn Nghiêm Tiểu Ngọc bị chặt một ngón tay,
máu tươi loang ra thuộc về con người, phản ứng của cô ta cũng hết sức bình
thường. Nhưng lúc này, mày của Đỗ Vũ lại càng nhíu chặt.
Bởi vì, nhìn thế nào, Nghiêm Tiểu Ngọc vẫn chỉ là một con người bình thường.
Điều đó, ngược lại càng khiến Đỗ Vũ bực bội.
Cô ta biết mình mang đáp án đi tìm manh mối—trong lòng đã định tội Nghiêm
Tiểu Ngọc, cho rằng cô ta bị quỷ nhập. Giờ lại không tìm được chỗ bất thường,
ngược lại càng khiến cô ta khó chịu.
“Rốt cuộc là sai ở đâu?”
Hai chữ “thế thân”, còn có thể mang nghĩa nào khác nữa sao? Kết hợp với gợi
ý trong thông tin chờ tàu, nguy cơ lần này vốn dĩ đã quá rõ ràng.
Nhưng những trạm mà nguy cơ hiển hiện quá rõ thế này, thường đồng nghĩa
quỷ trong đó đã đủ chí mạng, không cần đoàn tàu che giấu thông tin.
Thế nhưng, Nghiêm Tiểu Ngọc lúc này nhìn thế nào cũng chỉ là một kẻ nhút
nhát.
Không giống quỷ, cũng chẳng giống kẻ bị quỷ nhập.
Chỉ hoàn toàn là chính bản thân Nghiêm Tiểu Ngọc mà thôi.
Đứng sau cửa, sắc mặt Đỗ Vũ biến đổi mấy lần. Nhìn Nghiêm Tiểu Ngọc đang
tự băng bó vết thương, cùng Bạch Tầm Yến vì hoàn thành nhiệm vụ mà thở
phào, cô ta không tiến lên, mà rời đi trước khi hai người rời sân thượng.
Trở lại chỗ làm việc, lúc này trong văn phòng đã chẳng còn mấy ai. Đỗ Vũ ngồi
xuống, tiếp tục suy nghĩ về định nghĩa “thế thân”.
“Chẳng lẽ không phải quỷ thay thế con người?”
“Hay là Nghiêm Tiểu Ngọc chỉ đang ở giai đoạn đầu bị nhập, ngay cả bản thân
cô ta còn chưa nhận ra?”
Suy nghĩ nhiều lần vẫn không có đáp án, thì lúc này Bạch Tầm Yến và Nghiêm
Tiểu Ngọc đã quay lại.
Sắc mặt Nghiêm Tiểu Ngọc có chút tái nhợt, ngón út tay trái đã biến mất.
Bạch Tầm Yến nhìn Đỗ Vũ ngồi ở bàn làm việc, cẩn thận hỏi: “Chị Đỗ, tiếp theo
ta làm gì?”
Nghe vậy, Đỗ Vũ liếc nhìn cô, mặt không dễ coi:
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Đồ đâu?”
Câu vừa dứt, cô thấy Bạch Tầm Yến ngẩn ra:
“Đồ… đồ gì cơ?”
Bên cạnh, Nghiêm Tiểu Ngọc vẫn cúi đầu.
Đỗ Vũ mất kiên nhẫn:
“Ngón tay”
“Chị Đỗ…” giọng điệu Bạch Tầm Yến trở nên kỳ lạ: “Ngón tay… vừa rồi chẳng
phải em đã đưa chị rồi sao?”
Cái gì?
Đỗ Vũ lập tức bật dậy, đôi mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Tầm
Yến, để chắc chắn đối phương không nói dối. Cô nhìn thẳng vào mắt Bạch Tầm
Yến, thấy trong đó là sự thật—ngơ ngác, nghi hoặc.
Cô ta không hề nói dối.
Đỗ Vũ khẽ hít một hơi, ý thức được—có chuyện rồi.
“Thế thân… quả nhiên là thế thân sao?”
Cô liếc nhìn Nghiêm Tiểu Ngọc đang im lặng, không buồn để ý Bạch Tầm Yến
mù mờ, lập tức hướng về phía nhà ăn.
Cô nhớ, đội hành khách khác đã đi về hướng đó.
Tiếng hỏi han của Bạch Tầm Yến vang lên sau lưng:
“Chị, chị đi đâu thế?”
“Có cần bọn em theo không?”
“Chị—”
Âm thanh càng lúc càng nhỏ, kéo dài, như vọng ra từ hành lang u tối.
Bước chân Đỗ Vũ không hề dừng lại.
Cô ta đã khẳng định Nghiêm Tiểu Ngọc chắc chắn bị quỷ nhập, hoặc đã bị quỷ
thay thế. Thế nên, không ngoái đầu, thẳng thừng bỏ lại Bạch Tầm Yến bên
cạnh quỷ.
Hy vọng cô ta có thể cản được bước chân giếc chóc của nó, bằng chính sinh
mạng mình.