Lộc Kim Triều chỉ khẽ mỉm cười với cô gái kia mà không trả lời, ánh mắt cô
chuyển sang màn hình lớn trong phòng chờ.
Giống như lần trước, lần này màn hình cũng hiển thị thông tin về nhiệm vụ tại
sân ga.
Cấp độ đoàn tàu lần này: Hạng Bính
Số hành khách lần này: 10 người
Danh sách hành khách: Trương Tuấn Kiệt, Lý Hạo Dương, Vương Tư Viễn, Trần
Vũ Hiên, Hoàng Nhã Văn, Ngô Tuyết, Từ Nhược Lâm, Lộc Kim Triều, Vệ Linh,
Diệp Tĩnh Vân
Tên trạm dừng: Mất Kiểm Soát
Tương truyền, Cừ Hương là một vùng đất nổi tiếng linh dị, hằng năm dân làng
đều tổ chức tế lễ để đảm bảo ác quỷ không quấy phá. Một khi nghi lễ gặp trục
trặc, thế lực tà ác trong làng sẽ mất kiểm soát.
Sống sót tại Cừ Hương trong 24 giờ, sau đó lên tàu hồi hương là có thể hoàn
thành nhiệm vụ.
Sau khi xem xong thông tin nhiệm vụ, Lộc Kim Triều hơi cau mày.
Hai mươi bốn tiếng, thời gian quá dài. Hơn nữa, thông tin cung cấp lần này còn
mơ hồ hơn cả nhiệm vụ “Gọi Quỷ”.
Tạm thời nhìn vào, có vẻ nhiệm vụ là phải đảm bảo nghi lễ tế thần tại Cừ
Hương được tiến hành suôn sẻ. Có lẽ trong quá trình đó, ác quỷ sẽ xuất hiện
để phá hoại, và chỉ khi nghi lễ thành công thì họ mới có khả năng sống sót qua
24 giờ?
“Có vẻ không quá phức tạp, tuyến nhiệm vụ chính cũng viết khá rõ ràng” Một
thanh niên cao to cất tiếng.
“Có lẽ nghi lễ đó tương đương với một hành vi trấn áp nào đó, mà ác quỷ bị
trấn áp tại Cừ Hương chắc chắn không đơn giản. Trong quá trình tế lễ phải cực
kỳ cẩn trọng, rất có thể trước khi nghi lễ bắt đầu, những hiện tượng kỳ lạ đã
xảy ra rồi”
Trong phòng chờ, mọi người bắt đầu rôm rả thảo luận.
“Nếu thời gian là một ngày một đêm, vậy thời điểm chúng ta tiến vào khả năng
cao chính là ngày diễn ra lễ tế. Sau khi vào trong phải nhanh chóng nắm rõ
quy trình nghi lễ. Nếu không can thiệp, để dân làng tự làm thì chắc chắn sẽ có
chuyện”
Điểm này, Lộc Kim Triều cũng tán đồng.
Nhưng, để hành khách tự tiến hành thì liệu có thực sự không xảy ra sự cố?
Cô nhớ đến nghi lễ trong nhiệm vụ “Gọi Quỷ”, việc thực hiện nghi lễ lại chính là
mấu chốt gây chết người.
Nhưng trong nhiệm vụ “Mất Kiểm Soát” này có lặp lại như vậy không thì cô
cũng không chắc. Đành phải từng bước mà ứng phó.
Mọi người trong phòng chờ lần lượt đưa ra nhiều ý kiến có vẻ hữu ích. Lộc Kim
Triều ghi nhớ trong lòng nhưng không lên tiếng, dù sao cô cũng chỉ là người
mới vừa trải qua một trạm đầu tiên, tốt nhất không nên khoe mẽ.
“Dựa theo phân tích hiện tại, nguy hiểm nhất chính là quá trình tế lễ. Có thể
khẳng định trong quá trình đó sẽ xuất hiện những biến cố không đến từ con
người. Và cũng có thể chắc chắn, một khi nghi lễ thất bại, hậu quả sẽ vô cùng
nghiêm trọng”
“Vì vậy, sau khi tiến vào, mọi người hãy chú ý đừng phạm phải những điều
kiêng kỵ trong lúc tế lễ”
Mọi người đồng loạt gật đầu. Lộc Kim Triều nhận ra, cô gái tóc hồng vốn trông
hoạt bát kia lúc này lại khá im lặng, chỉ thỉnh thoảng ghé tai nói nhỏ vài câu
với cô gái bên cạnh.
“Quả nhiên là cố tình” Cố ý thu hút sự chú ý như vậy, chắc chắn là có tự tin
riêng.
Nói cách khác, trên tay cô ấy có thể đang nắm giữ một món dị vật phòng thân
không tồi?
Dường như nhận ra ánh mắt của Lộc Kim Triều, cô gái tóc hồng mỉm cười nhìn
lại. Lộc Kim Triều chớp mắt, tự nhiên dời ánh nhìn đi chỗ khác.
Rất nhanh sau đó, tiếng tàu vào ga vang lên.
Lần này, cả mười người đều có mặt đầy đủ.
Thủ tục soát vé, Lộc Kim Triều đã trải qua một lần, nhưng khác với lần trước,
lần này cô đã rõ ràng cảm giác khi đối diện với một con quỷ ở khoảng cách
gần. Vì vậy khi nhân viên soát vé đưa tay lấy vé của cô, Lộc Kim Triều có thể
khẳng định—
Nhân viên soát vé là một con quỷ.
1.html]
“. Hơi thở này, không thể nhầm lẫn”
“Chuyến tàu này rốt cuộc là thứ gì? Dùng quỷ để soát vé sao?”
“Đáng sợ hơn là. con quỷ đó thực sự chỉ đang làm công việc soát vé thôi
sao?”
Khi vé bị lấy đi, Lộc Kim Triều hơi bất ngờ phát hiện số tiền mua mạng đã tăng
lên 500.
“Xem ra tuỳ theo độ khó của nhiệm vụ, số tiền mua mạng do tàu đưa ra cũng
sẽ thay đổi”
Sau khi lên tàu, mọi người tiếp tục bàn luận như khi còn trong phòng chờ.
Trong mắt Lộc Kim Triều, mười người đã mơ hồ chia thành vài nhóm nhỏ. Dĩ
nhiên cũng có người như cô, vẫn một thân một mình. Nhưng có thể thấy rõ,
nhiều người sau khi rời khỏi sân ga vẫn giữ liên lạc ngoài đời thực.
“Sau khi kết thúc trạm này, phải hỏi thử xem còn ai khác từng tham gia không”
Lộc Kim Triều chưa từng tra được cái tên Cừ Hương trong thế giới thực.
Nhưng trên tàu, vị trí của nó lại chẳng khác gì Thái Lan, gần như trùng khớp về
thời gian. Chuyến tàu chậm rãi dừng lại.
“Đến nơi rồi, mọi người, cẩn thận nhé”
Trong đợt hành khách lần này không xuất hiện ai giống như Lâm Sơ Nguyệt,
người có thể đứng ra làm thủ lĩnh. Lộc Kim Triêu đoán rằng có lẽ bọn họ đều
từng trải qua vài nhiệm vụ ở trạm tàu, và lần này trong số các hành khách
cũng không có ai thực sự mạnh mẽ nổi bật.
Điều này đủ để cho thấy sự khác biệt so với lần trước. Lần đó, cho dù Lâm Sơ
Nguyệt không phải là người mạnh nhất, nhưng vẫn có thể khiến mọi người
nghe theo. Thậm chí, trong danh sách khi ấy, chỉ có một mình chị ta sở hữu
một món đồ vật linh dị.
Còn lần này, Lộc Kim Triều đoán, ít nhất trong vài nhóm nhỏ, chắc chắn đều có
người mang theo vật linh dị.
Cửa toa xe mở ra, Lộc Kim Triều nhìn ra ngoài, nhưng lại phát hiện chẳng thể
thấy gì.
Chỉ cách nhau một cánh cửa, mà như ngăn cách hai thế giới. Bên ngoài, tối
đen như mực.
Hoàn toàn khác biệt với lúc ở khu phố người Hoa.
Có lẽ, mỗi trạm tàu đều có nét đặc thù riêng?
Cô chỉ nghĩ thoáng qua, rồi bước theo những người đi trước, ra khỏi toa xe.
Khoảnh khắc bước qua cửa, Lộc Kim Triều phát hiện mình đã đứng trong một
gian phòng.
Cô hơi bất ngờ, quay đầu nhìn lại — sau lưng là một cánh cửa gỗ hai cánh có
phần cũ kỹ, bên ngoài là con đường đất làng quê, hoàn toàn không thấy bóng
dáng đoàn tàu đâu nữa.
Trong lòng kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, bởi ngoài cô ra,
không có ai tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Xem ra mình vẫn còn non kinh nghiệm quá”
Lộc Kim Triều thu hồi ánh nhìn, bắt đầu quan sát căn phòng này.
Không khó để nhận ra đây là một ngôi từ đường.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Diện tích không nhỏ, phong cách cổ kính. Bọn họ vừa bước qua cửa là vào
ngay đại sảnh của từ đường, đi thêm vài bước là có thể thấy bài vị tổ tiên được
thờ phụng — nơi này hẳn là từ đường của một thôn nhỏ họ Phùng, bởi tất cả
bài vị đều khắc họ Phùng.
Tuy nhiên, xem ra chỗ này đã lâu không được dọn dẹp. Bàn thờ trống trơn
không có đồ cúng, nhang nến đã cháy hết từ lâu, tro nhang không được quét
dọn bị gió thổi tung toé khắp nơi, chỉ có một ngọn đèn trường minh bên cạnh
bài vị vẫn còn le lói sáng.
Khi Lộc Kim Triều còn đang quan sát bốn phía, cánh cửa từ đường khẽ động,
sau đó, một ông lão bước vào.
Vừa vào thấy trong từ đường có người, ông lập tức nổi giận.
“Chẳng phải đã nói không có việc thì không được vào từ đường sao? Mấy
người vào đây làm gì, còn chưa đến giờ tế lễ cơ mà!”
“Mau ra ngoài! Một chút quy củ cũng không biết giữ!”