“Đi thôi, qua bên từ đường và tế đàn xem sao”
Đi một vòng quanh đây mà chẳng thu được thông tin gì hữu ích, thời gian lại
trôi từng chút một. Trước khi nghi lễ bắt đầu, họ nhất định phải tìm ra thêm
manh mối giá trị.
“Có lẽ, chúng ta có thể tiện đường tìm Vương Tư Viễn” – Lộc Kim Triều nói.
Vương Tư Viễn chính là người đã đi cùng Lý Hạo Dương – người đã mất tích
trước đó. Họ dường như cũng quen biết nhau ngoài đời.
Nghe vậy, Vệ Linh liếc nhìn Lộc Kim Triều, hơi tò mò hỏi:
“Chị định hỏi cậu ta. Lý Hạo Dương thuộc con giáp gì đúng không?”
Lộc Kim Triều không ngạc nhiên khi Vệ Linh có thể đoán được điều này, cô gật
đầu:
“Đúng”
Nếu thật sự là do ông lão nhìn thấy Vệ Linh rồi liên tưởng đến cháu gái mình,
hỏi vài câu xã giao thì không lạ, thậm chí hỏi tuổi cũng hợp lý. Nhưng sao lại
hỏi về con giáp?
Nếu ở thế giới thật, Lộc Kim Triều còn có thể không nghĩ nhiều, nhưng đây là
sân ga, lại còn liên quan đến nghi lễ tế thần — yếu tố then chốt.
Chỉ cần suy nghĩ thêm một chút, cô đã có linh cảm không ổn.
Phản ứng của Diệp Tĩnh Vân hơi chậm nửa nhịp, đến khi nghe Vệ Linh nói ra
mới kịp phản ứng:
“Ý hai người là. nghi ngờ ngôi làng này dùng người để tế quỷ sao?”
Rõ ràng Vệ Linh biết Diệp Tĩnh Vân phản ứng chậm, cô ta kiên nhẫn giải thích:
“Chỉ là nghi ngờ thôi. Dù sao đây cũng là trong sân ga, chuyện như vậy hoàn
toàn có khả năng xảy ra, đúng không?”
“Vả lại nếu đúng là như vậy, thì con quỷ được trấn áp thông qua nghi lễ này rất
có thể có liên hệ với lịch sử ngôi làng. Có khi tìm được mối liên hệ đó sẽ giúp
chúng ta có thêm cơ hội sống sót”
Nghe đến đây, Lộc Kim Triều suy nghĩ một lúc, cố ý hỏi:
“Nhưng dù biết được những chuyện đó thì chúng ta vẫn chẳng có cách nào đối
phó với quỷ mà?”
Vệ Linh trả lời mà không hề do dự, giọng điệu như thể lẽ dĩ nhiên:
“Đúng là không thể đối phó, nhưng ít ra chúng ta có thể tránh được những
điểm có khả năng khiến mình bị để mắt đến trước. So với những người khác,
chẳng phải cơ hội sống sót của chúng ta sẽ cao hơn sao?”
Quả nhiên.
Trong sân ga này không tồn tại cái gọi là “hiểu được nguồn gốc con quỷ rồi
giúp nó giải thoát” hay “hóa giải tiếc nuối để quỷ tiêu tan” gì cả.
Lộc Kim Triều nghe vậy không thấy gì sai, nhưng sắc mặt của Diệp Tĩnh Vân
thì lại trở nên u ám.
Không lâu sau, họ tìm được Vương Tư Viễn và hỏi về con giáp của Lý Hạo
Dương. Cậu ta nói là tuổi Tý , đồng thời cũng từ câu hỏi của bọn họ mà mơ hồ
nhận ra điều gì đó.
“Các cô biết gì rồi đúng không?” – Cậu ta sốt ruột hỏi.
Không phải vì quá lo cho Lý Hạo Dương — dù gì cũng quen biết, có chút giao
tình — nhưng phần nhiều là vì bản thân mình.
Vệ Linh lắc đầu, kể lại những gì đã xảy ra:
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Chúng tôi cũng chỉ là đang cân nhắc khả năng đó thôi”
“Ra vậy” – Vương Tư Viễn thở dài đầy thất vọng.
Nghe nói Lý Hạo Dương tuổi Tý, Lộc Kim Triều không mấy phản ứng, nhưng sắc
mặt Diệp Tĩnh Vân thì bỗng chốc trở nên trắng bệch.
Cô ta cũng tuổi Tý.
“Hy vọng suy đoán của Vệ Linh là sai, chuyện Lý Hạo Dương mất tích chắc
chắn không liên quan gì đến con giáp đâu!”
“Chẳng thể trùng hợp đến vậy được. nhất định là do Lý Hạo Dương đã làm
điều gì đó sai trái”
Cô ta không ngừng cầu nguyện trong lòng, chỉ là khi Vệ Linh nói muốn dẫn cô
ta quay lại tế đàn, cô ta bỗng thấy chùn bước.
5.html]
“Chúng ta nhất định phải quay lại đó sao? Nguy hiểm lắm”
Vệ Linh quay đầu nhìn cô, ánh mắt thoáng nghi hoặc, sau đó như chợt hiểu ra
điều gì.
“Cậu không muốn đi, vì con giáp của cậu cũng là Tý?”
Gương mặt Diệp Tĩnh Vân thoáng trở nên khó coi, nhưng khi đã bị vạch trần, cô
ta cũng không giấu giếm nữa:
“Đúng vậy, mình có hơi sợ”
Cô và Vệ Linh đã cùng nhau trải qua hai nhiệm vụ sân ga. Dù lần nào cũng là
Vệ Linh — cô em gái nhỏ này — dẫn dắt cô ta, nhưng bản thân cô ta cũng
không hoàn toàn là kẻ ăn bám. Ngoài đời, hai người họ cũng khá thân thiết,
nên cô ta nghĩ chắc Vệ Linh sẽ để tâm đến cảm nhận của mình chứ?
Thế nhưng, trong lúc Diệp Tĩnh Vân còn đang nghĩ vậy, cô gái vốn luôn để lại
ấn tượng là hoạt bát, vui vẻ, đôi khi vô duyên và hơi độc miệng nhưng đối với
bạn bè thì rất tốt. lại chẳng hề do dự mà lắc đầu:
“Không, chúng ta phải đi”
“Hả?” – Diệp Tĩnh Vân còn chưa kịp phản ứng, vội vàng giải thích: “Nhưng
nguy hiểm lắm! Nhỡ thật sự là do con giáp thì sao”
“Cậu có thể không đi, nhưng tôi nhất định phải đi” Vệ Linh kiên định nói.
Lúc nói câu này, trên mặt cô ta vẫn treo một nụ cười. Dù vậy, cô ta vẫn dịu
dàng an ủi Diệp Tĩnh Vân: “Không sao đâu, sợ hãi là chuyện bình thường mà.
Cậu có thể đợi bọn tôi trong sân, bọn tôi xem xong sẽ quay lại ngay”
“Chỉ là. nếu chỉ có một mình cậu ở lại” Cô ta nói đến đây, nét mặt hiện rõ sự
do dự và lo lắng.
Thấy vậy, Diệp Tĩnh Vân lập tức nói: “Thôi được, tôi đi với mọi người. nhưng
tôi sẽ không vào trong. Tôi đợi ngoài cửa thôi”
Đúng là cô bé ngốc.
Lộc Kim Triều thầm thở dài trong lòng.
Cô đã hoàn toàn nhìn thấu cách ở chung giữa Vệ Linh và Diệp Tĩnh Vân — rõ
ràng là Vệ Linh hoàn toàn lấn át đối phương.
Chỉ vài câu nói đã khiến đối phương nghe theo ý mình.
Chỉ là, Lộc Kim Triều cũng không định can thiệp vào chuyện người khác.
Mỗi người đều có số mệnh riêng. Diệp Tĩnh Vân lựa chọn dựa dẫm vào Vệ Linh
— một người thông minh hơn mình — thì cũng nên chuẩn bị tâm lý để gánh
chịu hậu quả của việc phó thác bản thân cho người khác.
Chỉ là. Việc Vệ Linh bỗng thân thiết với cô, chẳng lẽ vì cảm nhận được phó
bản lần này rất nguy hiểm, một mình Diệp Tĩnh Vân chưa đủ, còn cần kéo thêm
cô sao?
“Không đơn giản đâu, con bé này”
Con đường dẫn đến từ đường khá suôn sẻ, nhưng khi đến nơi thì cửa từ đường
đã mở toang. Ông lão từng gặp trước đó đang cầm chổi quét dọn bên trong.
Nghe tiếng động, ông quay đầu lại nhìn nhóm người Lộc Kim Triều, vẫn giữ vẻ
mặt cau có như cũ.
“Sao các người lại đến nữa?”
Vệ Linh cười tươi: “Ông ơi, chẳng phải ông nói bình thường không được đến
đây sao? Nhưng giờ cửa mở, ông cũng đang dọn dẹp, bọn cháu đến xem một
chút cũng được chứ?”
Ông lão vẫn giữ bộ mặt đen kịt, kiên quyết từ chối: “Không được!”
“Ông đừng vội từ chối mà” Vệ Linh không hề nổi giận, chỉ bình tĩnh nhìn ông
nói thẳng: “Có một người bạn của bọn cháu mất tích. Cậu ấy tuổi Tý. Ông có
đầu mối nào không ạ?”
Vừa dứt lời, không khí lập tức trở nên yên lặng.
Ông lão vốn đang có chút tức giận cũng im lặng, ánh mắt trở nên dò xét nhìn
Vệ Linh. Dừng lại chừng hai ba giây, ông mới hờ hững đáp: “Tôi biết cái gì chứ?
Là nó tự chạy đi chơi đâu, các người không để ý thôi”
“Đừng đến đây nói bậy!”
Lão già chết tiệt.
Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt Vệ Linh vẫn mỉm cười: “Ông ơi, cho
bọn cháu vào xem thử đi mà? Nhỡ đâu cậu ấy đang ở bên trong thì sao?”
Lần này, ông lão nghe xong cũng không lập tức từ chối như thường, mà ngược
lại, nhìn ba người họ một cách kỳ lạ rồi hỏi: “Các người chắc chắn muốn vào
xem sao?”
Bên trong từ đường không có đèn, chỉ có một ngọn đèn trường minh và chút
ánh sáng chiếu từ cửa vào, ánh sáng mờ nhạt khiến cho không gian càng thêm
âm u. Lúc này, ông lão đứng trong bóng tối của từ đường, ngừng mọi động tác,
chỉ nhìn chằm chằm ba người, câu hỏi vừa thốt ra dường như ẩn chứa ý tứ sâu
xa, khiến Vệ Linh – vốn định bước vào ngay – cũng bất giác dừng bước.