Quy Tắc Gặp Quỷ

Chương 82: Nhà Tang Lễ Họ Vương (22)



Sẵn sàng

Bước chân của Lộc Kim Triều và Mạnh Ninh đều hết sức cẩn trọng, càng đến

gần sảnh phục vụ, hai người càng thêm dè chừng.

Mất đi thính lực, rõ ràng không thể nghe thấy hơi thở của chính mình, nhưng

Mạnh Ninh lại cảm thấy dường như nghe rõ được từng tiếng thở dồn dập, run

rẩy của bản thân. Dù trong lòng đã sớm dự cảm đêm nay tuần tra sẽ không

thuận lợi, vậy mà vừa mới đến gần sảnh phục vụ, ánh đèn pin trong tay hai

người đã bắt đầu chập chờn bất định.

Là do sự can thiệp linh dị của quỷ sao?

Mạnh Ninh từng thấy trên diễn đàn có người nói, trong sân ga tồn tại 【nhiễu

loạn linh dị】, khiến một số thiết bị công nghệ trở nên mất tác dụng, làm con

người mất đi phương tiện liên lạc và chiếu sáng. Rõ ràng tín hiệu vẫn đầy vạch,

điện thoại lại không thể gọi đi; rõ ràng pin đầy, nhưng sẽ tụt xuống với tốc độ

quái dị, thậm chí có lúc còn không thể khởi động máy.

Trong sân ga, mọi thiết bị hiện đại đều không thể đảm bảo tuyệt đối hữu dụng.

Đây cũng chính là một trong những điều khiến hành khách sợ hãi. Khi những

công cụ mà con người dựa vào để sinh tồn bị tước bỏ, chỉ còn thân thể trần

trụi chống lại quỷ, thì cơ hội sống sót còn lại được bao nhiêu?

Giống như lúc này, ánh sáng đèn pin chập chờn vài lần, rồi như hỏng hẳn, hoàn

toàn tắt ngúm.

Dù đã chuẩn bị tinh thần, tim Mạnh Ninh vẫn hẫng đi một nhịp.

May thay, đèn pin tắt rồi, nhưng điện trong nhà tang lễ vẫn chưa bị cắt. Có lẽ

đây chỉ là một điềm báo, một điềm báo chẳng lành.

Hai người tiếp tục tiến lên, mất đi ánh sáng từ đèn pin, họ cũng ăn ý không bật

ngay đèn flash điện thoại.

Ai mà biết trong cái nơi quái đản này, một chiếc điện thoại đầy pin có thể trụ

được bao lâu?

Không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, trong tay lại chẳng có nguồn sáng, từ

xa chỉ có thể thấy sảnh phục vụ đứng sừng sững giữa bóng đêm. Không biết

có phải ảo giác không, Mạnh Ninh chỉ cảm thấy tòa nhà kia âm u đến rợn

người.

Nhưng Lộc Kim Triều phía trước không dừng bước, cô cũng chỉ có thể cắn

răng bám sát theo.

Đôi khi, như lúc này đây, Mạnh Ninh sẽ hoài nghi, chẳng lẽ Lộc Kim Triều thực

sự không sợ hãi sao? Sao bước chân của cô ấy có thể kiên định đến thế,

không hề run rẩy?

Rõ ràng cô ấy cũng giống mình thôi, chỉ là một hành khách thấp kém quanh

quẩn ở mấy phụ bản cấp Bính.

Lộc Kim Triều không hay biết những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Mạnh Ninh

lúc này.

Muốn nói là không sợ hãi chút nào thì không thể.

Cho dù từng trải qua những cảnh khủng khiếp hơn, nhưng nỗi sợ hãi không tồn

tại thứ gọi là “miễn dịch”. Một kẻ vốn sợ ma, sau khi xem một bộ phim kinh dị

thì liệu có hết sợ ma không?

Không, ngược lại, sẽ càng thêm sợ.

Lộc Kim Triều cũng khó mà nói rõ bản thân rốt cuộc có sợ ma hơn trước

không, bởi vì do sự xâm nhập của tấm da dê, tư duy của cô đã không còn hoàn

toàn thuộc về mình. Nhưng phần “Lộc Kim Triều”, phần “con người” trong cô,

vẫn khiến cô cảm nhận được nỗi sợ hãi với quỷ.

Mất đi thính lực khiến cô thấy khó chịu, nhưng đồng thời cũng gợi lại một

chuyện thời thơ ấu.

Khi còn nhỏ, cô ốm yếu bệnh tật, quanh năm nằm liệt giường, tuổi còn quá bé,

nhiều việc giờ chẳng nhớ rõ nữa.

Nhưng lúc này, ký ức về một chuyện bỗng ùa về.

Đây không phải lần đầu tiên cô không nghe thấy gì.

Có một lần, không rõ nguyên do, cô sốt cao, sốt đến mức mất thính lực.

Không chỉ thế, cơn sốt kéo dài mãi không dứt, ban đầu chỉ là điếc, về sau sốt

đến mù lòa, uống thuốc cũng không thấy đắng nữa, bởi lúc đó ngay cả vị

giác cũng mất.

Theo lời mẹ kể lại, khi ấy bà còn tưởng con gái mình sắp chết rồi, gọi không

đáp, vỗ mặt cũng không có phản ứng.

Không hiểu vì sao, ký ức nghiêm trọng đến thế, vậy mà cô lại không nhớ rõ

lắm.

Tâm trí lạc đi trong giây lát, Lộc Kim Triều lại kéo nó trở về thực tại. Lúc này,

cô đã chỉ còn cách sảnh phục vụ vài bước chân.

May mắn thay, đến giờ nhà tang lễ vẫn chưa cắt điện.

“Có lẽ thời cơ chưa đến?”

Lộc Kim Triều tin chắc, tối nay nhất định sẽ cắt điện. Với quỷ mà nói, càng cắt

sớm càng có lợi mới phải.

vuong-22.html]

Giờ chưa cắt, rốt cuộc chúng đang chờ đợi điều gì?

Theo giao ước giữa cô và Mạnh Ninh, hai người sẽ thay phiên nhau mở cửa

các điểm tuần tra, nhưng cánh cửa đầu tiên này, là phần việc của cô.

Lộc Kim Triều rút điện thoại cầm trong tay, cô đã cài phím tắt mở đèn flash ở

nút bên hông.

Không chuẩn bị tâm lý thêm lần nào nữa, cô liền thừa lúc còn chưa cúp điện,

nhanh chân bước vào sảnh phục vụ. Dù sao thì, nhà tang lễ khi còn sáng điện

chắc chắn vẫn an toàn hơn sau khi tắt điện.

Cô muốn tranh thủ hoàn thành việc tuần tra ở điểm đầu tiên, giảm thiểu rủi ro

trước khi điện bị cắt.

Tiếng bước chân lộp cộp vọng trong đêm, hai kẻ sống sót duy nhất lúc này lại

chẳng nghe thấy gì.

Họ tiến đến ngay cửa sảnh phục vụ.

Bên trong vẫn sáng đèn, chẳng thấy bóng người.

Mạnh Ninh không lấy làm lạ, nhưng Lộc Kim Triều thì hơi bất ngờ. Tuy nhiên,

có đèn thì càng tốt, từ ngoài cửa sổ có thể nhìn vào trong. Ít nhất, từ bên ngoài

nhìn vào, không thấy bóng người, cũng chẳng thấy bóng quỷ.

Để chắc ăn, Lộc Kim Triều vẫn quyết định mở cửa liếc một cái.

Trước giờ vẫn làm thế, cô không muốn vì buổi tuần tra cuối cùng mà thay đổi,

rồi xảy ra biến cố.

Khuôn mặt Lộc Kim Triều căng cứng, gần như không biểu lộ cảm xúc, hơi

nghiêm nghị, không nhìn ra chút sợ hãi, chỉ có bản thân cô mới biết, lúc đưa

tay định đẩy cửa sảnh, nhịp tim và hơi thở của mình đã dồn dập đến thế nào.

— Cạch.

Bàn tay nắm lấy tay nắm cửa, vặn, rồi đẩy ra.

Lúc này, điện vẫn chưa bị cúp.

Cửa được đẩy mở, bên trong sảnh đã có sẵn ánh sáng, chẳng cần bật đèn

cũng nhìn rõ. Khi khe cửa vừa đủ lớn để cô nhìn vào trong…

“Bùm”

Một tiếng động yếu ớt vang lên, rồi toàn bộ điện phụt tắt, thế giới chìm trong

màn đêm.

Lộc Kim Triều không nghe thấy âm thanh ấy, cô chỉ cảm nhận được trước mắt

bỗng tối đen, và đúng khoảnh khắc đó, ánh mắt cô vừa kịp hướng vào bên

trong sảnh phục vụ.

Cúp điện rồi.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Trong chớp mắt, Lộc Kim Triều cảm giác như tiếng chuông báo tử quen thuộc

từng nhiều lần vang vọng trong đầu khi đối diện hiểm nguy lại vang lên từ tiềm

thức.

Cảm giác nguy hiểm sắc bén khiến toàn thân lông tóc dựng đứng, ngay sau

đó, cô lập tức bật sáng đèn điện thoại.

Trong khe cửa… chẳng có gì cả.

Nhưng… là ảo giác sao?

Khoảnh khắc bóng tối ập đến, Lộc Kim Triều có cảm giác mình vừa đối diện với

“thứ gì đó”.

Thứ đó, trong bóng đêm, đã thấy được cô.

Thế nhưng, ngay lúc ánh sáng vừa chiếu sáng cả sảnh, rõ ràng chẳng có gì ở

đó.

Mạnh Ninh phía sau mặt cắt không còn giọt máu, cô không có thứ cảm giác

kia, chỉ đơn thuần bị cú cúp điện dọa sợ.

Bởi cô biết, cúp điện nghĩa là nguy hiểm, là mối nguy lớn hơn đang ập đến.

Lộc Kim Triều đã hoàn thành nhiệm vụ tuần tra của mình, lập tức quay người

đi về hướng khác. Sau lưng, Mạnh Ninh mặt mày đưa đám, vội vàng lia điện

thoại quét nhanh vào bên trong sảnh một cái, rồi hấp tấp đuổi theo.

Ngay lúc này, Lộc Kim Triều cúi mắt nhìn pin điện thoại.

Quả nhiên, pin đang tụt xuống với tốc độ phi lý, kinh khủng.

Nếu cứ bật sáng mãi, chắc chắn trụ không được bao lâu!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.