Chuyện khác có thể từ từ tính, nhưng trước mắt làm sao đưa con trâu này về
đây? Mặt trời đã lên cao, mọi người đi làm đều đã về nhà ăn cơm. Cả sơn cốc
chỉ còn lại Tô Thanh Từ và con trâu đang điên tiết cào đất.
Tô Thanh Từ thử lại gần nó.
“Đừng nóng thế chứ. Nha nha nha nha ~ bớt giận nào, dịu dàng chút đi, học
tập bạn bò vàng nhà người ta ấy. Tính nóng như kem thế này bảo sao chẳng ai
thèm chăn mày. Nếu không phải mày cày khỏe thì giờ chắc đang ở lò mổ rồi”
Con trâu đi vòng quanh cái cây nhỏ, muốn thoát ra, mũi cứ phun khí phì phì.
“Vừa rồi tao không nên đánh mày, được chưa. Về nhà thôi, đừng giận nữa” Tô
Thanh Từ vừa dỗ ngọt vừa tiến lại gần.
Con trâu thấy cô đến gần, trừng mắt lao tới húc, không cho cô lại gần. Nhưng
sợi dây quá ngắn khiến nó khựng lại giữa chừng, hừ hừ nhìn chủ nhân.
Tô Thanh Từ sợ quá lùi lại một bước dài, chỉ vào mặt trâu mắng:
“Tao khuyên mày đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Đừng
để lát nữa chịu thiệt đấy nhé. Tao đã nhẹ nhàng với mày rồi mà mày không
biết điểm dừng à? Cả đội đều biết mày tính nết xấu xa, mày không biết tự kiểm
điểm bản thân sao? Cứ thích làm một con trâu bị người ta ghét bỏ là thế nào?”
Tô Thanh Từ vừa mắng vừa quan sát xung quanh. Con đường mòn dẫn về thôn
cỏ mọc um tùm, chứng tỏ ít người qua lại. Giờ lại là giờ cơm trưa, không gian
yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót.
Thấy con trâu vẫn hung hăng, Tô Thanh Từ cắn răng, điều khiển nông trường,
ném con voi cô nuôi từ nhỏ ra ngoài.
“Philippines, xử đẹp nó cho tao ~”
Tô Thanh Từ chỉ vào con trâu, ra hiệu tấn công cho voi.
Con trâu thấy con voi to gấp ba bốn lần mình lù lù xuất hiện thì sững lại. Nó lùi
lại vài bước phòng thủ, nhưng cơn bướng bỉnh đang lên, nó chẳng biết sợ là gì.
Giây tiếp theo, nó cúi đầu húc thẳng vào con voi.
Con voi bất ngờ bị húc, người hơi nghiêng đi, lập tức nổi giận. Nó rung đôi tai
lớn, thử tiến lại gần. Tô Thanh Từ quen thuộc Philippines nên biết đó là tín hiệu
khiêu chiến.
thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-16-voi-danh-trauhtml]
Chỉ thấy voi chậm rãi tiến lại, cái vòi to quất mạnh một phát, đánh con trâu
lật ngửa bụng.
Con trâu cuối cùng cũng biết sợ, khí thế hùng hổ biến mất sạch. Nó hoảng sợ
đứng dậy lùi lại, nhưng dây thừng mũi vẫn buộc chặt vào cây khiến nó không
thoát được.
Voi rống lên hai tiếng, giơ cao vòi quật mạnh xuống lưng trâu. Bộp một tiếng
lớn, trâu rống lên thảm thiết, nằm bẹp dí xuống đất, bốn chân dang rộng. Nó
sợ hãi nhìn con voi đang tiến lại gần, kêu nghé ọ xin tha, đôi mắt to ngấn nước
nhìn Tô Thanh Từ cầu cứu.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥
.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Nhớ lại tính khí hung hăng tấn công người của nó, Tô Thanh Từ nén lòng
không lên tiếng.
Con trâu giãy giụa định bò dậy thì bị chân trước của voi đè xuống. Voi ưu nhã
đặt một chân lên lưng trâu, không cho nó đứng lên. Sau đó chậm rãi xoay
người, chỉnh tư thế, chĩa cái mông khổng lồ về phía con trâu, định ngồi
xuống.
Con trâu bị đè không ngóc đầu lên được, nhìn cái mông vĩ đại đang ập
xuống, hoảng sợ há mồm cầu cứu Tô Thanh Từ. Trong mắt nó tràn đầy sự sợ
hãi tột độ.
“Philippines, dừng lại!”
Ngay khi Philippines định đặt mông xuống, Tô Thanh Từ hô lên. Cô chỉ muốn
dạy dỗ con trâu thối tính này một bài học chứ không muốn lấy mạng nó. Con
voi này nặng gần 6 tấn, ngồi xuống thật thì nội tạng trâu nát bét hết. Hai cái
quật vòi vừa rồi cũng đủ làm trâu vỡ mật rồi.
Philippines thấy Tô Thanh Từ ngăn cản, hừ hừ vài tiếng, còn phun khí vào mặt
Tô Thanh Từ để tỏ vẻ bất mãn. Tô Thanh Từ vuốt ve cái vòi trấn an nó rồi thu
nó vào nông trường.
Con trâu hoảng hồn nhìn con voi biến mất, lúc này mới dám thở hồng hộc.
Chân nó mềm nhũn, phía sau mông phân tiểu vãi ra tung tóe, chẳng còn chút
khí thế oai phong nào.
“Biết sợ chưa? Có nghe lời không hả? Còn nóng tính không? Còn húc tao nữa
không? Còn ‘ngầu’ nữa không? Tao nói cho mày biết, mày mà tấn công tao
nữa, tao lại thả Philippines ra tẩn mày. Còn dám húc tao, tao cho Philippines
ngồi chết mày luôn. Nghe rõ chưa?”
Con trâu như hiểu tiếng người, nơm nớp lo sợ dùng má cọ cọ vào ống quần cô
để tỏ vẻ hữu hảo.
Tô Thanh Từ cởi dây thừng trên cây ra, vênh váo chỉ vào đầu trâu giáo huấn
thêm một hồi. Một lúc sau, con trâu mới hồi phục chút sức lực, run rẩy bò dậy,
ngoan ngoãn đi theo sau lưng Tô Thanh Từ.