Sau Khi Cô Nàng Tiểu Thư Trí Thức Xuống Nông Thôn, Bị Anh Chàng Chăn Bò Thô Kệch Ôm Eo.

Chương 18: Chuyện cũ nhà họ Tô



Bác Lương dặn dò vài câu rồi gánh heo con đi về phía chợ.

Thời này tuy không có sạp hàng tư nhân, nhưng lại có sạp hàng tập thể của

đội sản xuất. Thông thường, nếu trong đội có dư thừa vật phẩm hay lương

thực, đều có thể mang ra bán hoặc trao đổi.

Hôm nay bác Lương cùng kế toán của đội và vài người nữa kéo sáu bảy con

heo con đến chợ bán. Họ phải đến ban quản lý chợ nộp giấy giới thiệu của đại

đội trước, nhận được một tờ phiếu sạp hàng, sau đó mới tìm vị trí bày heo con

ra, chờ khách đến chọn mua.

Mà “khách hàng” lúc này cũng chẳng thể là “tư nhân”, bởi vì thời kỳ này cực kỳ

chú trọng sản xuất tập thể và tài sản tập thể, cho nên khách hàng chốt đơn

cuối cùng cũng sẽ là một đội sản xuất nào đó. Số tiền bán heo con thu được

sẽ nộp vào quỹ đội làm tài sản chung.

“Tôi muốn đi bưu điện một chuyến, có ai đi cùng không?”

Lý Lệ lắc đầu: “Tôi đi Cung Tiêu Xã (Cửa hàng bách hóa nhà nước) mua ít đồ

dùng thường ngày”

Lư Lâm Bình nói: “Vậy thế này đi, Tô Thanh Từ cứ đi làm việc của cô trước, tôi

với La Tùng đi trạm lương thực”

“Nếu muốn tự tổ chức nấu ăn riêng, chúng ta phải mua sắm mắm muối tương

dấm và các gia vị khác”

“Hơn nữa, chúng ta còn phải xem có kiếm được cái nồi nào không”

“Đúng rồi, còn phải mua cả cái chai nữa”

Tô Thanh Từ gật đầu: “Được, vậy xong việc tôi sẽ đến thẳng trạm lương thực

tìm mọi người”

“Nếu mọi người không chờ được tôi thì cứ mua đồ trước, lát nữa về tính toán

chia tiền sau cũng được”

Sau khi tách ra, Tô Thanh Từ kéo một người qua đường hỏi thăm, rồi đi thẳng

đến bưu điện. Cầm giấy chứng minh thân phận nhờ kiểm tra một chút, quả

nhiên có một gói đồ vừa mới tới.

“Chỉ có bưu kiện thôi sao? Có thư từ gì không ạ?”

“Đồng chí à, chỉ có bưu kiện, không có thư từ nào đăng ký tên cô cả”

“Cũng có thể là chưa tới, mấy ngày nữa cô ghé lại xem sao”

Tô Thanh Từ nhận lấy gói đồ to đùng đặt xuống chân, quyết định vẫn nên gọi

điện thoại hỏi thăm tình hình một chút. Cô không ngừng tự an ủi mình trong

lòng, nếu đồ đạc đã gửi đến đây thì chắc ở nhà không có chuyện gì đâu. Bất kể

bố mẹ có sao không, thì ít nhất ông nội hẳn vẫn an toàn.

“Xin chào, cho hỏi đây có phải là phòng trực ban đại viện quân khu XX không

ạ?”

“Phiền đồng chí giúp tôi tìm sư trưởng Tô được không?”

“Vâng, là ông Tô Nghị ở tòa nhà số 1 ấy ạ”

“Dạ vâng, lát nữa tôi sẽ gọi lại, phiền đồng chí nhé”

Cúp điện thoại, Tô Thanh Từ đợi ở bưu điện khoảng ba phút rồi gọi lại lần nữa.

Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia còn vội vàng hơn cả cô!

“A lô ~”

“A lô ~ Là tìm Tô Nghị phải không?”

“Tô Nghị là bố tôi, hiện giờ ông ấy không có nhà. Cô là ai? Có việc gì không?

Tôi sẽ chuyển lời cho ông ấy”

Tô Thanh Từ nghe giọng nữ lanh lảnh trong điện thoại, cô không lên tiếng mà

chọn cách dập máy.

Ở đầu dây bên kia, Tô Mỹ Phương nghe tiếng tút tút trong điện thoại, trong mắt

thoáng qua một cảm xúc khó tả. Cô ta đợi ở phòng trực ban một lúc, sau đó

mới cầm điện thoại ấn phím gọi lại.

“Xin chào, đây là bưu điện trấn Đào Hoa huyện Phong, xin hỏi có việc gì không

ạ?”

“Có phải bưu điện trấn Đào Hoa thị xã Lỗ không?”

thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-18-chuyen-cu-nha-ho-

tohtml]

“Không phải đâu đồng chí, cô gọi nhầm rồi, đây là bưu điện trấn Đào Hoa thị xã

Lâu”

“Xin lỗi, xin lỗi, là tôi gọi nhầm”

“Tút tút tút ~”

Tô Thanh Từ đang hì hục xách gói đồ chen ra ngoài nên không hề biết Tô Mỹ

Phương đã gọi lại cuộc điện thoại này.

Tình huống gia đình cô có chút phức tạp. Cô gái trong điện thoại kia nếu cô

đoán không sai thì hẳn là cô ruột của cô – Tô Mỹ Phương.

Tô Mỹ Phương năm nay 17 tuổi, sinh cùng năm với Tô Thanh Từ. Cô ta còn có

một người anh trai 19 tuổi, người mà Tô Thanh Từ phải gọi là chú Ba.

Ông nội của Tô Thanh Từ là Tô Nghị, vốn sinh ra trong một gia đình thương

nhân. Còn bà nội Lý Nguyệt Nương là con dâu nuôi từ bé của ông.

Lý Nguyệt Nương đến nhà họ Tô năm mười tuổi, lúc đó Tô Nghị chỉ mới là một

đứa trẻ vừa biết đi. Khi ấy sức khỏe mẹ của Tô Nghị không tốt, có thể nói Tô

Nghị là do một tay Lý Nguyệt Nương nuôi lớn.

Năm Tô Nghị 17 tuổi, Lý Nguyệt Nương 25 tuổi. Cũng chính năm này, Lý

Nguyệt Nương sinh cho Tô Nghị con trai trưởng là Tô Trường Khanh.

Cũng trong năm đó, Tô Nghị tuổi trẻ khí thịnh, mang theo bầu máu nóng lén

lút bỏ đi theo quân đội hành quân ngang qua. Suốt hơn ba năm trời bặt vô âm

tín, người nhà đều tưởng ông đã chết ở bên ngoài.

Không ngờ ông lại trở về.

Ngay lúc người nhà giếc gà cúng tổ tiên, cảm tạ ông bà phù hộ, thì ở nhà

chưa đầy một tuần, Tô Nghị lại bỏ đi. Lần này không những đi, ông còn mang

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu

Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.

Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt

Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.

Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ

♥♥

.

Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Mang tiền đi thì thôi, ông còn đem toàn bộ sản nghiệp, nhà xưởng mà gia đình

đang kinh doanh quyên góp hết cho quốc gia.

Ngày hôm sau khi ông đi, chính quyền địa phương khua chiêng gõ trống mang

biển hiệu đến tận cửa tuyên dương, nhà họ Tô mới biết ông đã quyên góp sạch

sành sanh gia sản.

Bà cố của Tô Thanh Từ vốn sức khỏe yếu, vừa trải qua đại hỷ, tiếp đó lại là đại

bi, nghe được tin này thì không chịu nổi cú sốc, ngay trong tháng đó liền qua

đời.

Cụ cố nhà họ Tô biết gia sản tổ truyền mấy đời bị Tô Nghị đem quyên cho quốc

gia, suýt chút nữa thì lăn đùng ra chết theo để tạ tội với tổ tông. Tuy rằng

một trăm phần không tình nguyện, nhưng dân sao đấu lại chính quyền. Cụ chỉ

có thể trân trân nhìn chính quyền tiếp quản toàn bộ sản nghiệp của Tô gia.

Lễ cúng tuần đầu của bà cố còn chưa qua, Lý Nguyệt Nương lại phát hiện mình

mang thai. Cụ cố chỉ đành bán tống bán tháo đồ đạc trong nhà, giải tán người

ở, đưa Lý Nguyệt Nương và Tô Trường Khanh dọn vào một cái sân nhỏ.

Đợi đến khi Lý Nguyệt Nương vừa sinh xong con trai thứ hai là Tô Trường Chí

không lâu, cụ cố vốn u sầu suốt cả năm trời cũng qua đời.

Trong một năm sống lay lắt đó, ngoài việc chăm sóc Tô Trường Khanh, việc cụ

làm nhiều nhất chính là ngồi ở cửa chửi thằng con nghịch tử. Thậm chí trước

khi nhắm mắt, cụ còn nắm chặt tay Lý Nguyệt Nương, dặn dò bà phải nuôi

nấng Tô Trường Khanh và Tô Trường Chí nên người. Hơn nữa còn trù ẻo mong

cho nghịch tử Tô Nghị sớm xuống dưới đó bầu bạn với cụ.

Ở cái thời đại ấy, Lý Nguyệt Nương một người phụ nữ góa bụa nuôi hai đứa con

nhỏ, có thể nói là nếm trải đủ mọi đắng cay.

Khó khăn lắm mới đợi được đến ngày nước nhà thành lập, cả nước giải phóng,

Tô Nghị cũng đã có chỗ đứng vững chắc ở Kinh Đô. Chưa kịp đợi Tô Nghị đón

ba mẹ con lên Kinh Đô hưởng phúc, bà lại nhận được một tờ đơn ly hôn do ông

gửi về.

Sự nhẫn nhịn mười năm như một ngày của Lý Nguyệt Nương hoàn toàn bùng

nổ vào giây phút đó. Bà lập tức dắt hai đứa con lên Kinh Đô tìm Tô Nghị.

Chỉ vừa gặp mặt, Tô Nghị – một vị đoàn trưởng từng vào sinh ra tử trên chiến

trường – đã bị Lý Nguyệt Nương cầm dao đâm thẳng vào bệnh viện.

Nếu không phải lúc đó có chính ủy, phó đoàn và vài cán bộ ngăn cản, có lẽ Tô

Nghị đã đi gặp ông bà thật rồi.

Theo lời Tô Nghị nói, Lý Nguyệt Nương là người mẹ nuôi dưỡng ông lớn lên, là

người chị bầu bạn thuở nhỏ, càng là người vợ thay ông tận hiếu, thay ông sinh

con đẻ cái. Ông đối với Lý Nguyệt Nương không phải không có tình cảm,

nhưng đó phần lớn là tình thân, không phải tình yêu.

Còn ông và cô y tá đi theo quân đội là Tần Tương Tương, bất kể là tuổi tác, chí

hướng hay tâm hồn đều hòa hợp hơn. Huống chi lúc đó, Tần Tương Tương đã

mang thai.

Một bên là người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi tính cách mạnh mẽ.

Một bên là cô y tá trẻ trung xinh đẹp, dịu dàng khả ái bầu bạn bên cạnh nhiều

năm.

Lý Nguyệt Nương thua thảm hại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.