Sau Khi Cô Nàng Tiểu Thư Trí Thức Xuống Nông Thôn, Bị Anh Chàng Chăn Bò Thô Kệch Ôm Eo.

Chương 28: Nỗi sầu của Thẩm Xuân Đào



Tô Thanh Từ buộc trâu kỹ càng, xách ba con cá đi về phía điểm thanh niên trí

thức.

Số cá này là do Tống Cảnh Chu đổi cho cô. Cô đưa cho Tống Cảnh Chu một

miếng băng cá nhân và 5 xu.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi chột dạ, vừa rồi cô còn tưởng đối phương định

đánh mình. Cũng chẳng hiểu thế nào, lúc vung cần câu lại móc trúng mặt

hắn. May mà đây là kim khâu uốn lại, chứ nếu là lưỡi câu có ngạnh thật thì.

Nhìn trời, cô chạy nhanh theo đường tắt, tranh thủ trời còn sớm về làm nồi

canh cá.

“Hu hu hu ~”

Bước chân cô khựng lại. Có người đang khóc?

Cô thò đầu nhìn ra sau căn nhà tranh đổ nát bên đường.

“Xuân Đào?”

Thẩm Xuân Đào giật mình, vội cúi đầu dùng ống tay áo quệt nước mắt.

“Thanh niên trí thức Tô?”

“Chị sao thế? Sao lại chạy ra chỗ hẻo lánh này một mình?” Tô Thanh Từ cũng

không vạch trần chuyện cô ấy khóc, “Nhớ nhà à?”

Thẩm Xuân Đào gượng cười cứng ngắc.

“Không phải nhớ nhà đâu. Tôi đến đây bốn năm rồi, chưa về lần nào. Cuối năm

thanh niên trí thức có ngày nghỉ, nhưng tiền ăn uống đi lại là một khoản chi

không nhỏ. Hơn nữa, nhà tôi điều kiện kém, có khi về cũng chẳng có chỗ cho

tôi ngủ”

Trong lòng Thẩm Xuân Đào rất chua xót. Ai cũng bảo cô tính tình tốt, không

tranh không giành. Nhưng muốn tranh giành thì cũng phải có cái vốn để tự tin

chứ.

Bố mẹ cô là công nhân chính thức của xưởng cơ khí, lương bố 36.7 tệ một

tháng, mẹ làm ở nhà ăn được 27 tệ. Nghe thì là gia đình công nhân viên chức,

nhưng trên cô có anh trai, dưới có em trai em gái. Nuôi bốn đứa con, lương bố

mỗi tháng còn phải trích cố định 5 tệ biếu ông bà nội. Bên nhà bà ngoại thì

dăm bữa nửa tháng lại nhắn tin nhờ vả con gái. Cả nhà sáu miệng ăn chen

chúc trong căn hộ tập thể hai mươi mét vuông, cuộc sống túng thiếu vô cùng.

Bố mẹ Thẩm đều tính tình nhu nhược, đối với con cái cũng coi như bình đẳng.

Nhưng cái vẻ lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, mặt mày u sầu của họ khiến mấy

đứa con cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.

Anh cả của Thẩm Xuân Đào tốt nghiệp xong, cả nhà gom góp tiền tích cóp bao

năm chạy chọt cho anh ấy một chân học việc. Mắt thấy tuổi đã 24-25 mà chưa

có đối tượng, bố mẹ Thẩm lo đến phát sốt. Khó khăn lắm mới có người giới

thiệu cho một cô, tuy nhan sắc bình thường nhưng đối phương cũng là công

nhân tạm tuyển, nghe nói làm đủ ba năm sẽ được vào biên chế. Nhưng cưới

xin ở đâu? Bố mẹ đằng gái còn đòi hơn 100 tệ tiền mặt cùng 20 cân phiếu gạo

và mấy thước phiếu vải.

Nhìn bố mẹ sầu não mất ngủ, lại nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của anh cả,

Thẩm Xuân Đào chủ động đăng ký xuống nông thôn.

Như vậy em gái có thể dọn sang ngủ giường tầng với em trai, phòng của cô

vừa khéo nhường cho anh chị dâu. Khoản tiền trợ cấp xuống nông thôn cũng

có thể lấy ra đỡ đần phần nào cho cái lưng còng sắp gãy của bố mẹ.

Nhưng cô không ngờ xuống nông thôn lại khổ đến thế. Sự đấu đá ở điểm thanh

niên trí thức càng khiến cô không thở nổi.

Một năm trước, không chịu nổi sự châm chọc của mọi người, cô dầm mưa

chạy ra ngoài. Gặp được thím Tiếu đang làm việc, bà ấy tỏ ra khá nhiệt tình.

Thấy cô khóc nhiều, bà nhiệt tình đưa cô về nhà, đun nước cho cô tắm rửa bên

bếp lò. Đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự ấm áp khi đến đại đội Cao

Đường.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu

Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.

Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt

Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.

Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ

♥♥

.

Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Không ngờ tắm được một nửa thì Tiếu Hổ xông vào. Tiếng thím Tiếu đánh

mắng Tiếu Hổ thu hút không ít người đến xem náo nhiệt. Nhìn vẻ mặt áy náy

của thím Tiếu và Tiếu Hổ, Thẩm Xuân Đào chỉ biết vùi đầu khóc. Thím Tiếu

cũng ôm cô khóc, nói xin lỗi cô. Nhưng người ta cũng có lòng tốt, cô lấy mặt

mũi nào trách người ta? Chỉ đành than thân trách phận số khổ.

thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-28-noi-sau-cua-tham-

xuan-daohtml]

Ở điểm thanh niên trí thức bị người ngang ngược chèn ép, lại thêm thanh danh

bị tổn hại. Tiếu Hổ cũng là người thành thật chịu khó làm ăn. Sau hai lần được

thím Tiếu khuyên giải, Thẩm Xuân Đào liền gả vào nhà họ Tiếu.

Nhưng không ngờ, đây lại là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Nhà họ Tiêu đông đúc

phức tạp. Trên Tiếu Hổ có chị cả Tiếu Hoa Nhài đã lấy chồng, anh trai Tiếu

Long đã kết hôn. Dưới còn một em trai Tiếu Kiếm chưa vợ, hai em gái Tiếu

Nguyệt Hoa và Tiếu Cúc Hương. Tiếu Long lấy vợ cùng thôn là Tống Lại Chiêu,

đã có một trai một gái. Trong nhà lớn bé cộng lại mười mấy người, suốt ngày

không người này cãi thì người kia quậy, gà bay chó sủa.

Tiếu Hổ nhìn thì thành thật, nhưng cưới rồi mới biết, không phải cứ đàn ông

thành thật là thích hợp để sống cùng. Nhà họ Tiếu hiện tại vẫn do bố mẹ

chồng làm chủ, cái gì cũng phải nghe lời bố mẹ chồng, mọi tài nguyên đều do

bố mẹ chồng phân phối. Tiếu Long là con trưởng, bố chồng cưng. Tiếu Kiếm là

con út, mẹ chồng chiều. Mấy cô em chồng bên dưới cũng chẳng dễ sống

chung, Tiếu Hổ thì cậy miệng cũng chẳng nói được một câu bênh vực vợ. Cả

ngày chỉ biết cắm đầu kiếm điểm công, ngày nào cũng chăm chăm kiếm đủ 12

điểm. Vợ mình ở nhà sống chết ra sao có khi hắn cũng chẳng biết.

Việc xấu trong nhà không dám nói ra ngoài, sợ tam sao thất bản. Cô một mình

nghẹn uất ức quá, lúc này mới trốn ra đây thở hắt một hơi.

Tô Thanh Từ khuyên giải Thẩm Xuân Đào một hồi, thấy trời cũng không còn

sớm, bèn đưa con cá to hơn ba ngón tay cho cô ấy.

“Chị Xuân Đào, sắp tối rồi, mau về đi thôi. Con cá này chị cầm về nấu canh

uống cho bổ!”

“Không được không được, sao tôi có thể lấy cá của cô được! Ý tốt của cô tôi

xin nhận, cá thì thôi, cô cầm về đi!”

“Chị Xuân Đào, cầm đi, chị bụng mang dạ chửa thế này, đang lúc thiếu dinh

dưỡng. Chị không ăn thì đứa bé cũng cần ăn mà. Đừng khách sáo với tôi, tôi

vẫn còn đây này! Cũng chẳng nhiều nhặn gì, nấu bát canh cho có chút mùi cá

thôi”

Thẩm Xuân Đào từ chối mãi không được, nghĩ đến đứa con trong bụng đúng là

cần dinh dưỡng, đành đỏ mặt nhận lấy, rối rít cảm ơn. Trong lòng nghĩ sau này

tìm cơ hội trả lại ân tình này.

Tô Thanh Từ thấy xung quanh không có ai, lấy từ nông trường ra một con cá

nặng hai cân, cũng vội vã trở về điểm thanh niên trí thức.

La Tùng nhìn thấy cá trong tay Tô Thanh Từ thì mừng rơn.

“Tốt quá, tốt quá, miệng tớ nhạt thếch ra rồi. Cả ngày không măng thì dương xỉ,

lâu lắm rồi không được dính tí tanh nào”

Lý Lệ huých vai cậu ta một cái, lườm: “Tránh sang một bên, đừng cản đường tớ

làm cá, không thì đừng hòng ăn cùng. Tớ còn tưởng bánh trứng sáng nay cho

heo ăn đấy! Ha ha ha, đúng đấy, hôm kia còn được ăn mì sợi nữa cơ mà. Cán

bộ công nhân viên chức còn chưa được ăn ngon như cậu đâu, thế mà còn

không biết đủ. Đúng rồi Thanh Từ, cá này cậu kiếm đâu ra thế?”

Tô Thanh Từ cũng không giấu giếm: “Tớ mua lại của Tống Cảnh Chu đấy. Anh

ta ngày nào cũng câu cá, một mình ăn không hết”

Mắt Lý Lệ sáng lên, hạ giọng nói: “Vậy sau này chúng ta có thể thường xuyên

tìm anh ta mua cá rồi? Lát nữa bọn tớ góp tiền trả cậu, sau này nếu mua được

cá, chúng ta đều chia tiền nhau nhé”

“Đúng đúng đúng, không thể để cậu bỏ tiền một mình được”

Trần Tú Hương và Chu Tuệ Quyên đi vào, nhìn Lý Lệ đang làm cá, nụ cười trên

môi tắt ngấm. Mới tách ra ăn riêng có hai ngày, nhìn người ta sống thế nào,

mình sống thế nào.

Mạnh Trường Tú còn chạy thẳng vào bếp hỏi xem họ ăn gì hôm nay. Một lúc

sau truyền ra vài tiếng cãi cọ.

“Mày giỏi thì tự đi mà kiếm?”

Keng ~

Phùng Kiến Quân nhìn Tô Thanh Từ đang nhanh nhẹn rửa cá, ánh mắt tối sầm

lại. Nghĩ đến việc Tống Cảnh Chu thường xuyên vác cần câu đi chăn trâu, sắc

mặt hắn càng thêm khó coi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.