Tại bưu điện trấn Đào Hoa, nhân viên bưu điện tò mò nhìn Tô Thanh Từ đang
quay số điện thoại. Thời buổi này, việc gọi điện thoại đường dài như vậy là
chuyện hiếm hoi lắm. Bình thường người ta chỉ viết thư, sang hơn chút thì
đánh điện tín.
..
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥
.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tại đại viện gia đình quân nhân thị xã XX, Lý Nguyệt Nương dẫn theo một đội
người hùng hổ xông vào nhà Tô Nghị.
Bà vung tay lên: “Chính là chỗ này, mọi người đừng khách sáo, đập nát hết cho
tôi!”
Rầm rầm, đội người đeo băng tay đỏ như lũ quỷ tràn vào, nhanh chóng bắt đầu
càn quét.
“Lý Nguyệt Nương, bà muốn làm gì?”
Tần Tương Tương nhìn đám người xông vào nhà mình, mặt cắt không còn giọt
máu.
“Tôi phỉ vào mặt cô, Tần Tương Tương! Con trai con dâu tôi không yên ổn thì
cô cũng đừng hòng sống yên ổn. Cô dám động đến con trai tôi, tôi sẽ tống cả
nhà cô đi Tây Bắc khai hoang đấy!!!”
Lý Nguyệt Nương nghĩ đến con trai Tô Trường Khanh mà tức điên người. Đều
tại tên khốn Tô Nghị kia cưới phải mụ đàn bà độc ác này, đến con cái cũng
không buông tha. Muốn đen đủi thì đen đủi cả lũ, ai cũng đừng hòng thoát.
Bà đã tốn bao tâm huyết mới nhét được con dâu vào làm biên tập cho một tòa
soạn báo nhỏ ở huyện X xa xôi. Còn con trai thì nhờ ông chủ nhiệm khoa ngoại
thu xếp cho vào viện vệ sinh dưới quê trông nhà xác. Vốn dĩ mọi chuyện đã an
bài xong xuôi, nào ngờ nửa đường bị Ủy ban Kỷ luật chặn lại. Bà đã lăn lộn
khóc lóc, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, mãi mới moi được tin từ một người quen là do
Tần Tương Tương chọc gậy bánh xe.
Đồng tử Tần Tương Tương co rút lại, biết chuyện mình làm đã bại lộ, trong
lòng càng thêm hận thấu xương.
“Bà đừng quên, đây cũng là nhà của Tô Nghị, bà không sợ sau này ông ấy mặc
kệ mấy người sao!”
“Cô đừng có dọa tôi, bà đây không sợ!” Lý Nguyệt Nương chống nạnh cười
khẩy.
Tần Tương Tương che chắn con gái sau lưng, ánh mắt sắc lạnh nhìn đám
người như châu chấu tràn qua nhà mình. Hàm răng bà ta nghiến chặt đến bật
máu.
Bà ta đấu với Lý Nguyệt Nương nửa đời người, nhưng dù cố gắng thế nào cũng
không thể rũ bỏ được miếng cao da chó này. Những năm gần đây, tiền lương
của Tô Nghị vĩnh viễn nằm trên con đường trả nợ và trả phiếu.
Lúc đầu, Lý Nguyệt Nương còn tự mình chạy đến tìm Tô Nghị đòi tiền. Sau khi
làm quen với những người xung quanh, bà ta trực tiếp lấy danh nghĩa con trai
Tô Nghị, qua mặt bà cả là Tần Tương Tương đây để chạy đến phòng tài vụ ứng
trước lương của Tô Nghị. Bà ta đã tốn bao công sức mới lôi kéo được chị
Quách ở phòng tài vụ về phe mình.
Kết quả, sau khi nắm được tiền lương, Lý Nguyệt Nương lại lấy danh nghĩa Tô
Nghị đi vay mượn khắp nơi, từ người quen xung quanh đến cả người trong đại
viện. Suốt mấy năm trời, mẹ con Tần Tương Tương phải thắt lưng buộc bụng,
vất vả lắm mới trả gần hết nợ. Tưởng ngày ngẩng mặt lên trời đã đến, ai ngờ
bên Lý Nguyệt Nương lại đi vay thêm một vòng nữa. Đối mặt với ánh mắt chế
giễu của người khác, bà ta thật sự có khổ mà không nói nên lời.
Hiện tại Tô Nghị lại vì lo liệu cho gia đình bên kia mà dùng hết các mối quan
hệ tích lũy mấy chục năm nay. Điều này làm sao bà ta cam tâm cho được? Tất
cả những thứ này lẽ ra phải thuộc về Trường An của bà ta.
Càng làm bà ta bực bội hơn là mỗi lần bà ta phản đối, Tô Nghị lại bày ra bộ
mặt “là tôi bạc đãi mẹ con họ”. Sau đó lại bồi thêm một câu: “Tôi và tất cả
những gì của tôi đều là của mình, mình còn so đo mấy vật ngoài thân đó làm
gì? Chẳng lẽ mình không phải vì yêu tôi mới đến với tôi sao? Yêu tôi thì phải
chấp nhận tất cả của tôi chứ. Lúc mình đến với tôi, mình cũng biết tôi đã có vợ
con rồi mà?”
Tần Tương Tương tức đến hộc máu, rốt cuộc mấy năm nay ai là người cùng
ông chịu khổ hả?
..
Ngay lúc bên này đang đập phá tưng bừng, cuộc điện thoại của Tô Thanh Từ
cũng gọi đến phòng trực ban.
thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-30-bo-me-gap-chuyen-
roihtml]
Chị Lưu trực ban lúc này cũng đang sốt ruột vô cùng. Chị ta cũng muốn đi xem
náo nhiệt lắm chứ, nhưng phòng trực ban không thể bỏ trống. Ở đây thâm niên
chị ta thấp nhất, người khác đều chạy đi hóng chuyện hết rồi, chị ta bắt buộc
phải ở lại, ôm một bụng bát quái mà không biết kể với ai.
Reng reng reng ~
“A lô, tìm sư trưởng Tô ạ? Là sư trưởng Tô Nghị phải không?”
Mắt chị Lưu sáng rực lên: “Hiện tại chắc ông ấy không rảnh nghe điện thoại
của cô đâu, trong nhà đang náo nhiệt lắm!”
“Tội danh gì ạ?”
“Tôi cũng không rõ, nghe nói là qua lại quá thân mật với nhóm Kiều, Lý kia, còn
có một số nguyên nhân khác nữa nên đã bị bắt đi điều tra rồi. Đúng đúng,
chính là do bà vợ cũ đã ly hôn của ông ấy tự mình dẫn người đến làm đấy”
Lúc này, Tô Nghị đang bị giải đến phòng thẩm tra cũng ngơ ngác.
“Tôi muốn gặp chính ủy, tôi vô tội, các người không thể đối xử với tôi như vậy,
tôi muốn gặp Tổng tham mưu trưởng”
“Sư trưởng Tô, ông đừng làm khó chúng tôi nữa. Ai đến đây cũng đều kêu như
vậy cả. Ông có sức lực đó thì thà sớm viết bản tường trình đi còn hơn. Ông
không cần giải thích, chúng tôi đều biết, biết ông chiến công hiển hách. Nhưng
con người ấy mà, lên đến vị trí nhất định thì tâm tính cũng thay đổi theo, khó
tránh khỏi nảy sinh tư tưởng lệch lạc. Ông xem mấy vị Hoàng, Ngô, Lý trước đó
chẳng phải cũng do lập trường không kiên định nên mới bị thẩm tra đấy thôi!”
“Hơn nữa, đây là chỉ thị từ cấp trên xuống, ông đừng làm khó chúng tôi, chúng
tôi cũng sẽ không làm khó ông. Ông yên tâm, chính phủ tuyệt đối sẽ không
oan uổng cho người tốt! Ông cứ yên tâm ở đây viết tài liệu đi! Sớm viết xong
bản tường trình, khai báo rõ ràng mọi chuyện, ông khỏe tôi khỏe mọi người đều
khỏe. Chờ ông được minh oan, tôi sẽ mời ông uống rượu tạ lỗi”
Người đến khuyên giải vài câu rồi Rầm một tiếng, khóa cửa bỏ đi.
Tô Nghị nhìn căn phòng giam chưa đến mười mét vuông, chỉ có một cái
giường cứng, ghế gỗ, cái bàn, ống nhổ, phích nước và ít chăn đệm. Trong lòng
ông càng thêm hiểu rõ, mấy ngày tới e là không ra được rồi, trái tim càng lúc
càng chìm xuống.
Lúc này ông vẫn chưa biết, người tống ông vào đây lại chính là Lý Nguyệt
Nương – người mà ông vẫn luôn coi như chị ruột, mẹ ruột. Sau khi bình tĩnh lại,
ông cũng không quá lo lắng, bởi vì những tội danh mà Ủy ban Kỷ luật gán cho
ông, ông đều không dính dáng đến. Cùng lắm thì ông cũng chỉ có đứa con trai
đi du học với vợ cũ thôi. Với vị trí hiện tại và những công lao trước kia, chút
chuyện này chưa đủ để kéo ông ngã ngựa. Ông cứ thành thật chờ điều tra, chờ
Đảng trả lại sự trong sạch cho mình là được.
Tại đại viện gia đình quân nhân, Tần Tương Tương mặt vô cảm nhìn căn nhà
hỗn độn.
“Mẹ, chúng ta bây giờ phải làm sao? Họ nói bố đã bị bắt đi thẩm tra rồi. Chúng
ta liệu có giống nhà chú Lý không” Tô Mỹ Phương mắt rưng rưng, sợ hãi kéo
tay Tần Tương Tương.
Tần Tương Tương cười lạnh: “Hừ, Lý Nguyệt Nương tưởng mẹ vẫn là cái con
ngốc lụy tình năm xưa chắc! Mẹ sớm đã biết bà ta là kẻ nhẫn tâm, nên mẹ đã
sớm để lại một đường lui rồi!”
Trưa hôm đó, Tần Tương Tương mang theo một lá thư tố cáo và một tờ báo đi
đến văn phòng Ủy ban Kỷ luật. Không sai, bà ta cũng đến để tố cáo Tô Nghị.
Chẳng những tố cáo, bà ta còn muốn cùng con trai Tô Trường An và con gái Tô
Mỹ Phương vạch rõ giới hạn với ông.
Bà ta đã sớm bỏ tiền đăng một bản tuyên bố cắt đứt quan hệ trên một tờ báo
lá cải ít người đọc. Thời đại này người trùng tên trùng họ nhiều vô kể, chẳng ai
để ý, tờ báo này giờ đây lại phát huy tác dụng.
Trong không gian chật hẹp, Tô Nghị đang múa bút thành văn hoàn toàn không
biết gì. Sau khi bị bà cả tống vào đây, bà hai lại bồi thêm cho ông một cú
đánh lén sau lưng.
Tô Thanh Từ sau khi nghe điện thoại xong cũng chết lặng. Nhưng cô không
dám biểu lộ sự khác thường, thanh toán tiền cước rồi ra khỏi bưu điện, lúc này
mới dám dựa vào góc tường thở dốc.
Bà nội cô dẫn người đến “xử” nhà ông nội? Nhưng ông nội vẫn luôn là cái ô dù
che chở cho cả gia đình cô mà. Bây giờ bà nội lại bất chấp tất cả chọc thủng
cái ô dù ấy, vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất.
Bố mẹ cô xảy ra chuyện rồi!!!!! Hơn nữa còn là do Tần Tương Tương làm.