“Anh Cương, anh mau đưa em đi trốn đi. Nhân lúc còn thời gian, nếu không cả
hai chúng ta đều không thoát được đâu. Đến lúc đó con của chúng ta biết làm
sao đây?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Xuân Đào trắng bệch, nước mắt lưng tròng
nhìn Lưu Bình Cương.
“Khoan đã, khoan đã. Em đừng khóc, bình tĩnh, bình tĩnh! Em nói em đẩy Trần
Hải Anh xuống sông, cô ta có nhìn thấy em không?”
“Không, em sợ chết khiếp. Em sợ cô ta phát hiện em đến báo tin cho anh,
nên dùng cần câu ấn cô ta xuống. Sau đó em nghe tiếng Lưu Quần Phúc gọi
cô ta, em liền bỏ chạy. Chạy rồi em mới phát hiện làm rơi đồ ở đó. Anh Cương,
họ nhìn thấy đồ của em, chắc chắn biết là em làm. Nếu em bị bắt, con trai
chúng ta. con trai chúng ta biết làm sao đây, hu hu hu”
Đầu óc Lưu Bình Cương trống rỗng.
“Bình tĩnh, bình tĩnh, để anh nghĩ đã. Chúng ta trốn thì đi đâu được? Bây giờ đi
xe, ở trọ cái gì cũng cần thư giới thiệu. Bên ngoài cái gì cũng cần phiếu, có tiền
chưa chắc đã tiêu được”
Lưu Bình Cương nhớ lại những năm qua, hết lần này đến lần khác bị lôi ra đấu
tố, lá cải trứng thối ném đầy người. Những lời chửi rủa khó nghe, sự khinh bỉ,
chế giễu, xem thường.
“Anh đã thế này rồi, anh không thể để con trai anh cũng sống trong vũng bùn.
Anh phải để lại dòng giống cho nhà họ Lưu. Xuân Đào, em thề với trời đi, em
nhất định sẽ đối xử tốt với con trai anh, nếu không em sẽ chết không được
tử tế”
“Anh Cương, hu hu, anh làm em đau, anh muốn làm gì?”
“Làm theo lời anh nói”
Thẩm Xuân Đào nhìn vẻ mặt dữ tợn của Lưu Bình Cương, như bị dọa sợ.
“Em Thẩm Xuân Đào xin thề với trời, nếu em không đối xử tốt với con trai của
em và Lưu Bình Cương, em sẽ chết không được tử tế”
“Tốt, nhớ kỹ lời em nói, nếu không anh thành ma cũng không tha cho em”
Đồng tử Thẩm Xuân Đào co rút, như hiểu ra ý định của Lưu Bình Cương, vẻ
mặt nôn nóng nói:
“Anh Cương, anh đừng làm chuyện dại dột. Anh không còn nữa, em và con trai
biết làm sao? Hu hu, em đã chẳng còn gì, thanh danh cũng nát, nếu anh cũng
đi rồi, anh bảo em sống thế nào?”
Nhìn người phụ nữ trước mặt đau lòng muốn chết, Lưu Bình Cương nói không
cảm động là nói dối. Cô rất giống người vợ mà cha hắn hứa hôn cho hắn hồi
nhỏ, nhỏ bé, hay sợ hãi. Gặp người lạ chưa nói đã đỏ mặt. Hắn thực sự thích
cô, nếu không đã chẳng cưỡng chiếm cô.
“Xuân Đào, Xuân Đào, em nghe anh nói. Anh chắc chắn không thoát được rồi,
nhưng chúng ta phải bảo vệ con trai chúng ta. Mọi chuyện đều do anh làm,
không liên quan gì đến em cả. Anh không còn nữa, em nhất định phải kiên
cường, đợi con lớn, dẫn nó đến trước mộ anh cho anh xem mặt. Lưu Bình
Cương anh mạng này rẻ rúng, đáng giá. Đợi chuyện qua đi, em gặp chuyện gì
không gồng gánh nổi nữa thì đi tìm”
Lưu Bình Cương dặn dò xong xuôi, rút ra một con dao chẻ củi, kéo Thẩm
Xuân Đào ra cửa.
“Nhớ kỹ, người đẩy Trần Hải Anh xuống nước là anh. Em không biết gì cả. Em
kêu lên, mau kêu to lên”
thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-47-anh-the-se-doi-xu-tot-
voi-con-trai-toihtml]
“Anh Cương, em không muốn, hu hu, em không muốn anh chết”
Lưu Bình Cương đặt dao lên vai Thẩm Xuân Đào: “Anh bảo em kêu thì em cứ
kêu. Mau lên”
“Cứu mạng, cứu mạng với? Giếc người rồi. Á ~ Lưu Bình Cương giếc người
rồi ~”
Thẩm Xuân Đào đẩy mạnh Lưu Bình Cương ra, chạy về phía nhà họ Tiêu. Trong
mắt Lưu Bình Cương lóe lên vẻ hung ác, giơ dao đuổi theo sau lưng Thẩm
Xuân Đào.
Tiếng kêu cứu thảm thiết vang lên, hàng xóm láng giềng vớ tạm gậy gộc lao
ra. Tiếng bước chân hỗn loạn, Thẩm Xuân Đào hét lên lao vào nhà họ Tiêu. Lưu
Bình Cương bám sát ngay sau.
Tống Lại Chiêu ôm con sợ hãi lùi lại. Tiếu Long, Tiếu Kiếm vác ghế, lật bàn, hai
anh em hợp lực ngăn cản Lưu Bình Cương.
Trong mắt Lưu Bình Cương tràn đầy sát khí. Tiếu Toàn Quý và Tiếu Tam Anh
trước kia là người ở nhà họ Lưu, hồi nhỏ gọi hắn một câu cậu chủ hai câu cậu
chủ. Không ngờ sau này nhà họ Lưu sụp đổ, nhà họ Tiêu lại là kẻ nhảy ra đấu
tố hăng hái nhất. Mấy tội danh của nhà họ Lưu là do nhà họ Tiêu tố giác. Lại
nghĩ đến Yến Yến chết trong tay họ, Thẩm Xuân Đào chịu đủ tủi nhục, cơn
giận trong lòng hắn bùng lên dữ dội.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥
.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Con dao mẻ trong tay hắn vung mạnh về phía đám người. Rất nhanh Tiếu
Toàn Quý và Tiếu Kiếm mỗi người trúng một dao. Các xã viên ùa vào sau đó
hợp lực quật ngã Lưu Bình Cương, dùng ghế đè chặt hắn xuống.
Thẩm Xuân Đào vừa khóc vừa nhìn Lưu Bình Cương, trong mắt tràn đầy vẻ
không nỡ và tuyệt vọng. Lưu Bình Cương run run môi, không ra tiếng nhưng
khẩu hình rõ ràng mấy chữ: “Đối xử tốt với con anh”
Thẩm Xuân Đào rơi nước mắt gật đầu.
Công an rất nhanh đã tới. Lưu Bình Cương cười lớn.
“Đáng tiếc thật, lũ nô tài chó má, tao không giếc sạch được chúng mày. Nếu
không phải thời thế thay đổi, nhà họ Tiêu chúng mày còn đang quỳ dưới chân
nhà họ Lưu tao, cầu xin tao ban cho miếng cơm đấy. Tiếu Toàn Quý, tao không
quên đâu, năm xưa chính mày mở cổng lớn cho người ta xông vào nhà tao.
Khiến ông nội tao và mẹ tao bị giẫm đạp đến chết trong lúc hỗn loạn. Nếu
không phải chúng mày phản chủ, nhà họ Lưu tao cũng sẽ không chết sạch
chỉ còn lại mình tao tham sống sợ chết. Nhà tao tan cửa nát nhà mày góp
công lớn lắm, giờ đến lượt tao góp sức cho nhà họ Tiêu chúng mày”
“Lưu Bình Cương, mày đúng là đồ không biết điều. Nhân dân cho những kẻ cặn
bã như chúng mày cơ hội cải tạo làm lại cuộc đời, mày lại còn dám làm ra
chuyện táng tận lương tâm thế này. Tao đánh chết mày, tao đánh chết
mày”
“Mọi người đừng ồn ào, đừng làm loạn! Tất cả im lặng, lùi lại! Lưu Bình Cương
tự có pháp luật trừng trị, không được dùng tư hình”
Mấy đồng chí công an cầm súng trấn áp đám đông, áp giải Lưu Bình Cương
lên xe đi thẳng.
Lưu Đại Trụ và La Bình Vĩ nhìn nhau với vẻ mặt khó coi. Năm nay bình bầu thi
đua của công xã, cái vị trí đội sổ chắc chắn thuộc về họ rồi. Vốn dĩ hai người
họ không phải kiểu vì danh dự mà mặc kệ sống chết của xã viên. Các đại đội
khác quanh năm thắt lưng buộc bụng, đua nhau báo cáo thành tích được mùa
ảo với công xã. Chỉ có đại đội Cao Đường là thật thà không giở trò. Bởi vì báo
nhiều thì nộp thuế lương thực cũng nhiều, cuối cùng người thiệt thòi chỉ là xã
viên trong đội. Họ không muốn vì cái vinh dự hão huyền mà để bà con bị đói.
Cho nên đại đội Cao Đường chưa bao giờ được bình bầu là đại đội tiên tiến,
các loại phúc lợi khen thưởng của công xã càng không đến lượt. Thậm chí
chuyện tiếp nhận “phần tử xấu” từ trên đưa xuống, công xã cũng ưu tiên đại
đội khác. Có thể nói đại đội Cao Đường trong mười mấy đội sản xuất của công
xã Đào Hoa chỉ là một cái tên mờ nhạt.
Giờ thì hay rồi. Ối dời ơi, đùng một cái, ngay dưới mắt hai người lòi ra một kẻ
giếc người hàng loạt. Trận phê bình kiểm điểm này ai chạy cho thoát. Mặt
hai người đen như Bao Công. Cho người đưa Tiếu Toàn Quý và Tiếu Kiếm đi
trạm xá xong, họ vội vàng về nhà cắn bút viết tường trình.
Bên này Thẩm Xuân Đào vừa được đưa về điểm thanh niên trí thức, một vật
bay thẳng vào mặt cô.
“Thẩm Xuân Đào, con mẹ mày, mày còn dám vác mặt về đây à?”