Bản án dành cho Lưu Bình Cương được đưa ra rất nhanh. Hắn như biết mình
chắc chắn phải chết, nên đối với sự thẩm vấn của công an đều hỏi gì đáp
nấy.
Mọi việc diễn ra quá thuận lợi khiến Đội trưởng đội điều tra Vương Hướng
Dương luôn cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì đó. Các thành viên trong đội đều
bảo đội trưởng mắc bệnh nghề nghiệp, đa nghi quá mức. Vụ án nhanh chóng
được khép lại, Lưu Bình Cương bị kết án tử hình, thi hành án vào mùa thu.
Tin tức truyền về đại đội Cao Đường gây ra một trận xôn xao bàn tán và reo hò.
Nghe các đội viên bàn tán về Thẩm Xuân Đào – người thảm nhất năm, Đội
trưởng Vương rốt cuộc cũng nhớ ra điểm bất thường.
Lưu Bình Cương ra tay với Tiếu Tam Anh, Tiếu Hổ, Tiếu Gia Bảo đều là một kích
tất sát. Thậm chí Trần Hải Anh cũng là nhờ có người đi tìm đúng lúc mới giữ
được cái mạng. Tại sao Thẩm Xuân Đào lại có thể thoát khỏi tay Lưu Bình
Cương? Lưu Bình Cương tại sao sau khi bắt cóc Thẩm Xuân Đào lại không hạ
sát thủ? Mà lại nhốt cô ta trong nhà, rồi chạy ra ngoài ra tay với Trần Hải Anh?
Thẩm Xuân Đào cũng không vì Lưu Bình Cương bị phán tử hình mà buông
lỏng cảnh giác. Cô ta hành sự thậm chí còn cẩn trọng hơn trước. Sau khi tin
tốt truyền về, cô ta đã khóc lớn mấy trận. Lúc đi làm tuy không hùa theo mọi
người chửi rủa Lưu Bình Cương, nhưng ai cũng có thể thấy cô ta nhẹ nhõm
như vừa báo được đại thù. Thậm chí liên tục mấy ngày, cô ta đều chạy ra trước
mộ Tiếu Hổ tế bái. Đem hết mọi chuyện kể lại tỉ mỉ cho Tiếu Hổ nghe, thi
thoảng còn nói mấy lời nhớ thương.
Ánh hoàng hôn kéo dài bóng cô ta trên đường về nhà. Tiểu Lý Tử, người được
cử theo dõi cô ta mấy ngày nay, cuối cùng cũng buông bỏ mọi đề phòng, về
nhà báo cáo kết quả công tác với đội trưởng.
Trên bãi cỏ ven sông, hai con trâu đang nhàn nhã vẫy đuôi gặm cỏ cách đó
không xa.
Tô Thanh Từ thành thục nhận lấy cái móng giò kho ngũ vị hương từ tay Tống
Cảnh Chu, tiện tay móc ra 1 hào ném cho hắn.
“Trả trước 1 hào, còn lại nợ nhé”
Cái móng giò đỏ au sáng bóng dưới ánh mặt trời, núng nính mỡ màng. Béo mà
không ngấy, vào miệng tan ngay, thoang thoảng vị ngọt nhẹ của đường.
“Ưm ~ thơm quá đi mất ~”
Tô Thanh Từ cắn một miếng to, phồng cả hai má lên. Cô híp mắt hưởng thụ,
trông như con mèo đang được chủ vuốt lông.
Vẻ mặt cưng chiều của Tống Cảnh Chu rất nhanh chuyển thành ghét bỏ.
“Này cô nương, tôi biết cô thích ăn móng giò, nhưng tôi là đàn ông con trai sờ
sờ ở đây, cô có thể chú ý hình tượng chút được không? Nếu không phải ngày
nào cũng tận mắt thấy cô ăn vào bụng, tôi còn tưởng cô chưa bao giờ được ăn
thịt đấy”
Tô Thanh Từ quay đầu lại: “Vị ‘Tú tài gàn’ cuối cùng của Hoa Quốc này, anh
muốn tôi ăn như thế nào?”
Tô Thanh Từ chu cái miệng nhỏ nhắn như quả anh đào, dùng răng cửa cắn
nhẹ một miếng tí xíu vào cái móng giò. Sau đó như một trò đùa dai, cô đột
ngột ngoạm một miếng thật to.
“A ha ha ha ha ha ~”
“Eo ơi ~, nước miếng bắn hết vào mặt tôi rồi ~”
Tống Cảnh Chu cố ý kéo giãn khoảng cách, làm ra vẻ ghét bỏ.
Tô Thanh Từ thấy hắn tránh, cố tình dí sát mặt vào nhai móng giò chóp chép.
Đuôi mắt hơi xếch của Tống Cảnh Chu ánh lên nét cười.
“Quang Tông Diệu Tổ, anh kiếm đâu ra cái móng giò này thế?”
“Chúng ta lần trước đã thỏa thuận rồi mà, tôi chỉ lo mua giúp, chuyện khác cô
không được hỏi nhiều”
“Được được được, tôi không hỏi nữa. Mai ăn gì đây?”
thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-51-su-canh-giac-cua-
tham-xuan-daohtml]
“Còn món gì ngon nữa không?”
“Gà hấp muối được không?”
“Được được được!”
“Nhưng nói trước với cô nhé, tôi giờ không có nhiều tiền đâu, cô đừng có mà
‘thịt’ tôi đấy”
“Không sao, cho nợ được mà, đợi sau này có tiền rồi thanh toán một thể”
Tống Cảnh Chu vừa nói vừa móc trong túi ra một gói hạt dưa: “Này, hạt dưa
ngũ vị hương, tính là tôi mời”
“Thế thì tôi không khách sáo nhé”
“Cô có bao giờ khách sáo đâu? Cơ mà, cô ăn cũng không ít, sao chẳng thấy lớn
thêm tí thịt nào thế? Chậc, đúng là khó nuôi”
“Anh biết cái gì, tạng người tôi ăn mãi không béo mới là tốt đấy”
“Không tốt, tính ra lỗ vốn!!”
“Cái gì mà lỗ vốn?”
“Người ta nuôi con heo, cho ăn cỏ thôi mà một năm cũng lớn được đến hai
trăm cân. Cô ăn thịt ròng rã hơn tháng trời, chẳng lớn thêm tí nào, tính ra chả
lỗ à?”
“Được lắm, tôi nghe hiểu rồi đấy, anh dám ví tôi với heo hả. Tôi đánh chết
anh ~”
“Ngon thì nhào vô, tôi sợ cô chắc, tôi là binh vương của Trung đoàn 13 Quân
khu Hoa Bắc đấy nhé. Bà cô đây cũng là quán quân tán thủ đấy, đánh khắp
điểm thanh niên trí thức không đối thủ. Xem quyền đây!”
Tô Thanh Từ nắm chặt tay đấm đá túi bụi, oai phong lẫm liệt. Tống Cảnh
Chu chỉ thủ không công, vừa tránh né vừa đắc ý trêu chọc.
“Lực yếu quá. Cái này gọi là quyền của trẻ con bú sữa à? Tôi tránh, tôi tránh,
tôi tránh ~ Nào, cho cô đá thêm phát nữa này, kim kê độc lập tránh né ~”
Trong mắt Tô Thanh Từ lóe lên vẻ bực bội: “Quá đáng, anh khinh thường ai
đấy? Tôi đánh, tôi đánh tôi đánh ~ Rồng bay khỏi nước ~ Diều hâu mổ mắt
~ Khỉ trộm đào ~”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥
.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Á ~”
Không khí như ngưng đọng lại trong giây lát, một giây, hai giây, ba giây.
Hồi lâu sau, Tống Cảnh Chu kẹp chặt hai chân, ôm lấy hạ bộ, lùi lại một bước
dài, mặt đỏ bừng.
“Tô Thanh Từ, cô quá vô liêm sỉ, cô có phải phụ nữ không đấy hả?”
Tô Thanh Từ trong lòng hoảng loạn tột độ, nhưng vẫn ngẩng cao đầu ưỡn
ngực, cố tỏ ra khí thế “bà đây không sợ ai”:
“Tôi không phải!!!!”
“Biến ~”