Tống Cảnh Chu gom những cây đậu đã phơi khô lại gần bóng râm của cây to,
sau đó giơ néo đập lúa (dụng cụ đập lúa, đậu bằng tre gỗ) đập mạnh vào đống
cây đậu. Từng nhát đập giáng xuống, hạt đậu nành khô rào rào văng ra ngoài.
Tô Thanh Từ cầm một cái nĩa, đứng bên cạnh thi thoảng lật những cây đậu đã
bị đập tơi tả hoặc vun gọn chúng lại.
Sau lượt đập đầu tiên, Tống Cảnh Chu ôm phần thân cây đậu đã đập sang một
sân phơi khác để phơi tiếp, chờ khô hơn sẽ đập lượt hai. Tô Thanh Từ cầm chổi
quét gom những hạt đậu văng ra xung quanh lại thành đống.
Đang làm thì đại đội trưởng lại hớt hải chạy tới.
“Thằng Tống, thằng Tống, dừng tay. Mau đánh xe bò theo chú lên trấn. Công
xã vừa nhắn tin xuống, bảo là chiều nay thanh niên trí thức mới sẽ tới, mày đi
đón cùng chú”
Nói xong lại quay sang dặn Tô Thanh Từ: “Cô vun hết đậu đập ra lại một chỗ,
dùng cái ky xúc vào tấm bạt kia đậy lại. Chỗ còn lại khoan hẵng đập, gom
những cây khô vào một đống đã, nhường sân phơi cho mẻ đậu mới về. Rảnh
thì cầm bồ cào đảo nhiều vào, mau chóng phơi khô rồi vun gọn lại, sân phơi có
hạn mà đậu còn nhiều lắm”
“Biết rồi biết rồi. Đại đội trưởng, lần này có bao nhiêu thanh niên trí thức thế?
Nam hay nữ?”
Lưu Đại Trụ gắt: “Chỉ cần làm việc tốt, nam nữ đều được!”
Tô Thanh Từ: “” Sao cô cứ cảm thấy lời đại đội trưởng đầy ẩn ý thế nhỉ?
Ngoài ruộng, các xã viên đang làm việc hăng say. Phùng Kiến Quân với đôi
mắt chuột thỉnh thoảng lại láo liên nhìn quanh.
Tiêu Nguyệt Hoa bực mình: “Nhìn cái gì mà nhìn, mau làm việc đi. Cũng không
nhìn lại bản mặt mình xem, người ta mà thèm để mắt đến anh thì còn đến lượt
tôi chắc?”
Mặt Phùng Kiến Quân đỏ bừng. “Tôi nói cho cô biết, Tiêu Nguyệt Hoa, cô đừng
có kiếm chuyện. Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn đấy”
Tiêu Nguyệt Hoa phang một cây đậu vào mặt Phùng Kiến Quân: “Nào, để bà
xem giới hạn của mày ở đâu? Đàn ông chúng mày quả nhiên không ai ra gì,
nằm trong chăn còn ngó ra ngoài. Tao nói cho mày biết, mày mà dám léng
phéng tơ tưởng con nào, bà đánh gãy cái chân thứ ba của mày”
“Cô, cô, cô cái đồ đàn bà điên này, tôi không thèm chấp cô”
Tiêu Nguyệt Hoa thấy Phùng Kiến Quân bỏ sang đầu bên kia làm việc như trút
được gánh nặng, hừ lạnh một tiếng. Thấy người ghi điểm đi tới, cô ta vội vàng
sán lại hỏi:
“Chị Lý, đang mùa gặt gấp thế này mà sao con nhỏ Tô Thanh Từ không đi làm
thế? Lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà trốn việc, chẳng phải là kéo chân cả đại
đội sao? Mọi người bận đến mức hận không thể mọc thêm ba đầu sáu tay đây
này!”
“Đúng đấy, chị ghi điểm, không thể cổ xúy cho cái thói này được. Đám thanh
niên trí thức thành phố này, lúc không nuôi nổi thân thì chạy về nông thôn đào
kho thóc của chúng ta. Đến lúc phải làm việc thì lại trốn mất tăm. Từng hạt
gạo nó ăn đều là mồ hôi nước mắt của bà con chúng ta cả đấy. Đúng rồi, nó
đang đào góc tường chủ nghĩa xã hội đấy”
Lý Phân nhướng mắt: “Tập trung làm việc đi. Ồn ào cái gì, ai bảo thanh niên trí
thức Tô không đi làm? Người ta đang làm ở sân phơi lớn kìa. Đập mẻ đậu đầu
tiên, việc cũng chẳng nhẹ nhàng hơn các người đâu”
Tiêu Nguyệt Hoa tịt ngóm. Con tiểu yêu tinh đó đi đập đậu á? Cái loại chém
cây đậu còn không đứt như nó mà có sức làm việc đó sao?
Ánh mắt Tiêu Nguyệt Hoa đảo qua, thấy Tiếu Long đã bó xong đậu, đang định
gánh đi, cô ta vội vàng lao tới giật lấy đòn gánh.
“Anh cả, anh xem anh kìa, gánh cả ngày rồi, gầy rộc cả người đi. Để em gánh
đỡ hai chuyến, anh ngồi nghỉ tí đi”
Tiếu Long nhìn cô em gái vác đòn gánh chạy như bay. Con “sói diệt” này từ
bao giờ lại biết thương người thế?
Khi Tiêu Nguyệt Hoa gánh đậu đến sân phơi, Tô Thanh Từ đang dùng cái ky
xúc đậu nành. Bụi bay mù mịt khiến cô ngứa ngáy khó chịu.
Tiêu Nguyệt Hoa ném bó đậu xuống sân: “Này, tiểu yêu tinh, lại đây cởi dây
thừng”
Tô Thanh Từ ngẩng đầu: “Tinh tinh lớn, cô khen tôi à?”
“Mày mới là tinh tinh lớn, cả nhà mày là tinh tinh lớn. Không, tao là tiểu yêu
tinh” (Đoạn này chơi chữ, đại tinh tinh = con tinh tinh, tiểu yêu tinh = hồ ly
tinh/người quyến rũ).
thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-56-to-thanh-tu-do-danh-
da-co-choi-that-day-ahtml]
Tiêu Nguyệt Hoa xông đến trước mặt Tô Thanh Từ.
“Tao cảnh cáo mày, bây giờ Phùng Kiến Quân đã kết hôn với tao rồi. Hắn là đàn
ông của tao, mày tránh xa hắn ra một chút. Đừng có rảnh rỗi lượn lờ trước mặt
hắn”
Tô Thanh Từ bĩu môi: “Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, thì cô đi mà đánh con
cóc ghẻ ấy, chứ đi cảnh cáo thiên nga làm gì”
“Xì, còn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, chúng mày cùng lắm là chó muốn ăn cứt.
Nếu không phải ngửi thấy cái mùi lẳng lơ của mày, hắn cũng chẳng. Á ~”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥
.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tiêu Nguyệt Hoa chưa nói hết câu, nửa cái ky đậu nành trên tay Tô Thanh Từ,
cả bụi lẫn cọng đậu đã ụp thẳng vào mặt cô ta.
“Phì, phì phì phì ~ Con tiểu yêu tinh này, mày dám hắt tao. Tao liều mạng với
mày ~”
“Ngon nhào vô, cô tưởng tôi sợ con tinh tinh cái đang động dục như cô
chắc?”
Tô Thanh Từ thấy Tiêu Nguyệt Hoa giơ đòn gánh lên, lập tức vớ lấy cái néo đập
lúa dưới đất. Hai người múa may một hồi. Đồng thời vứt bỏ vũ khí trong tay lao
vào vật lộn tay đôi.
Tô Thanh Từ tung một cước, Tiêu Nguyệt Hoa né được.
“Hây, tao tránh được rồi, không đá trúng nhé. Đến lượt tao”
Tiêu Nguyệt Hoa đá một cước tới, Tô Thanh Từ dùng hai tay đỡ lấy, trực tiếp
vác lên vai. Như dắt trâu, kéo đi xềnh xệch.
Tiêu Nguyệt Hoa nhảy lò cò một chân vừa gào: “Buông ra, mày buông tao ra”
“Không buông, đi cày thôi, tắc tắc ~”
Tiêu Nguyệt Hoa giãy giụa nhảy chân sáo, vung tay túm được bím tóc Tô
Thanh Từ. Tô Thanh Từ quơ tay ra sau, cũng túm được tóc cô ta. Tiêu Nguyệt
Hoa ỷ thế người to khỏe, ngả người ra sau, kéo ngã Tô Thanh Từ.
Tô Thanh Từ bị thân hình hộ pháp của Tiêu Nguyệt Hoa đè lên, cảm giác như
bị ô tô cán qua. Cô há miệng cắn phập vào vai Tiêu Nguyệt Hoa.
“Á ~ Tô Thanh Từ con mụ đanh đá này, tiểu yêu tinh, mày chơi thật đấy à. Bà
đây cũng không khách sáo nữa, ngoàm”
Tiêu Nguyệt Hoa há miệng, cũng cắn vào tay Tô Thanh Từ.
“Á ~~~~~” Tô Thanh Từ đau đến trào nước mắt. “Tiêu Nguyệt Hoa, tao muốn
giếc mày”
Cô duỗi chân đạp Tiêu Nguyệt Hoa ra, lật người cưỡi lên người cô ta. Há miệng
không chê bẩn, cắn luôn vào mặt Tiêu Nguyệt Hoa.
Hai người giằng co qua lại, một lúc sau cả người lấm lem bụi đất. Nửa ngày
sau, cả hai nằm thở hồng hộc trên mặt đất.
“Không đánh nữa?”
“Ừ, không, không đánh nữa, mệt hơn cả việc Tỷ Can (nhân vật trong Phong
Thần Bảng bị moi tim)”
“Tôi bảo này, Tiêu Nguyệt Hoa, cô có bị bệnh không hả? Chồng cô nhìn trộm
tôi, cô tìm tôi làm cái gì? Cô về mà đánh chồng cô ấy. Cô chưa nghe câu ‘Ba
ngày không đánh, leo lên nóc nhà lật ngói’ à?”
“Tô Thanh Từ, mày đừng có bắt nạt tao ít học, câu đó là nói đàn bà!”
“Cái gì đàn ông đàn bà, giờ chẳng phải nam nữ bình đẳng sao, câu này áp
dụng cho cả nam lẫn nữ. Phù phù ~ Cô phải chấn chỉnh cái uy của người vợ
trong nhà, dạy dỗ chồng cô đến mức cô bảo đi đông hắn không dám đi tây,
xem hắn còn dám tơ tưởng linh tinh không. Cô mà có bản lĩnh đó, cô mới là
người ngầu nhất cái trấn Đào Hoa này, ai nghe xong cũng phải khen cô dạy
chồng khéo”
Tiêu Nguyệt Hoa hùa theo: “Nói có lý. Đúng đấy, giấy kết hôn cũng lĩnh rồi,
chẳng lẽ cô còn sợ hắn chạy mất? Hay là cô không trị được hắn?”
“Nói bậy, bà đây đến con mụ đanh đá như mày còn trị được, sao lại không trị
được cái thằng bất lực ấy?”