Khi Hoàng Nhất bước vào, Tô Thanh Từ đang bưng chén nước quan sát căn
nhà. Đây là một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ một phòng khách, tổng diện tích
chưa đến 50 mét vuông. Bên phải là phòng khách nối liền với một căn bếp nhỏ
phía trước, bên trái là hai phòng ngủ. Không có nhà vệ sinh riêng. Nhà vệ sinh
chung nằm ở cuối hành lang, cả tầng dùng chung một cái.
“Bố về rồi ạ?”
“Chú Hoàng”
“Ừ, đứng đấy làm gì, mau lại đây ngồi”
Lý Hồng Mai nghe tiếng chồng về, vội vàng dọn cơm. Tranh thủ lúc chồng rửa
tay trong bếp, bà thì thầm kể lại sơ qua những món quà Tô Thanh Từ mang
đến.
Hoàng Nhất ậm ừ: “Nhận thì cứ nhận đi. Lát nữa con bé về, mình gói cho nó ít
khoai lang khô bố mẹ gửi lên, với cả mấy cái bánh tiêu đường mà mình cất kỹ
ấy, đưa cho nó một ít”
Lý Hồng Mai gật đầu.
Bữa trưa là cháo trắng đặc. Ở vùng Tương Nam này, mùa hè người dân chủ yếu
ăn cháo. Nhưng thường là nấu độn với khoai lang khô. Khoai lang thu hoạch
xong, đa phần các gia đình sẽ rửa sạch, thái thành sợi hoặc thanh nhỏ cỡ đầu
đũa, đem phơi nắng thật khô. Khi nấu cơm thì bốc hai nắm bỏ vào nấu chung
với gạo. Hôm nay cháo nhà họ Hoàng không độn khoai lang khô mà bỏ một
nắm đậu xanh. Cháo đặc đến mức cắm đũa đứng được.
Thức ăn có bốn món: khoai tây xào sợi, canh trứng, nộm dưa chuột và thịt khô
xào. Thịt khô chắc là để dành từ Tết, vẫn luôn không nỡ ăn. Vào thời buổi này,
đây đã được coi là tiêu chuẩn đãi khách quý rồi.
Bữa cơm diễn ra khá vui vẻ, hòa thuận. Qua câu chuyện trên bàn ăn, Tô Thanh
Từ biết được ông bà nội Hoàng không quen sống ở thành phố nên vẫn ở quê
với bác cả. Hoàng Nhất còn một cô con gái lớn đã đi làm, nhờ quan hệ của nhà
chồng sắp cưới mà xin được chân nhân viên thời vụ ở xưởng bánh kẹo. Đông
Đông năm nay mười ba tuổi, mới lên lớp sáu (hệ 10 năm hoặc 12 năm tùy thời
kỳ, ở đây hiểu là đầu cấp 2).
Cơm nước xong xuôi, khách chủ đều vui vẻ. Tô Thanh Từ viện cớ còn phải đi
hội họp với thanh niên trí thức trong thôn ở chỗ XX nào đó để khéo léo từ chối
lời giữ lại chơi của hai vợ chồng.
Lý Hồng Mai xách mấy cái túi nhét vào gùi của Tô Thanh Từ.
“Đây là một cân khoai lang dẻo, ngày thường buồn mồm cháu lấy ra nhai như
đồ ăn vặt”
“Chỗ này là bánh tiêu đường ông bà nội Hoàng gửi lên làm quà Tết, tự xay bột
nếp, trộn trứng gà vừng đen rồi rán lên đấy. Chắc người phương Bắc các cháu
không hay ăn món này, cầm lấy nếm thử cho biết vị lạ”
Nói rồi Lý Hồng Mai lại lấy trong túi ra một phong bao lì xì đỏ.
“Đây là quy tắc chỗ thím, khách mới lần đầu đến nhà là phải có lì xì lấy may,
không nhiều nhặn gì đâu, chủ yếu là lấy cái lộc. Cháu đến chơi, chú thím vui
lắm. Cháu cứ coi chú thím như người nhà, sau này rảnh rỗi nhớ thường xuyên
ghé chơi nhé. Ngoài ra, tờ giấy này ghi số điện thoại phòng trực ban của chú
Hoàng. Cháu gặp khó khăn gì, hay có ai làm khó dễ, cứ gọi điện hoặc nhắn tin
đến, chú Hoàng nhận được tin sẽ đến ngay”
Hai người đùn đẩy qua lại, cuối cùng không thể chối từ thịnh tình, Tô Thanh Từ
đỏ mặt nhận lấy quà đáp lễ của vợ chồng Hoàng Nhất. Cảm ơn rối rít rồi cô
mới vội vàng rời đi.
Hoàng Nhất cười trêu vợ: “Đồng chí Lý ngày thường nổi tiếng là vắt cổ chày ra
nước, hôm nay hào phóng đột xuất nhỉ”
Ở đây đúng là có tục lệ “khách mới lần đầu đến nhà thì lì xì”. Nhưng đó là khi
chủ nhà coi trọng khách là họ hàng thân thích, hoặc là con dâu con rể mới, hay
trẻ con trong họ.
Lý Hồng Mai lườm yêu chồng một cái: “Hóa ra trong lòng ông tôi chỉ là mụ đàn
bà tính toán chi li thế thôi à? Đừng nói chú Tô là đại ân nhân của nhà họ
Hoàng chúng ta, chỉ riêng chuyện của con Heo Heo (tên thân mật của con gái
lớn) mấy năm trước, tôi cả đời này không quên ân tình của nhà họ Tô”
thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-61-dien-tap-chong-bao-
donghtml]
Mấy năm trước, thời kỳ khó khăn, vỏ cây trên núi cũng bị ăn sạch. Giá lương
thực cao ngất ngưởng, có tiền cũng không mua được cái ăn. Con gái lớn của
họ vì muốn tiết kiệm lương thực cho em trai, lén giấu đi phần cháo loãng ít ỏi
mỗi ngày, bản thân suýt chút nữa không qua khỏi. Ngay lúc cả nhà tuyệt vọng
nhất thì nhận được đồ cứu tế do Tô Nghị phái người từ Kinh Đô gửi đến. Nhờ
đó cả nhà mới có thể nguyên vẹn đi đến ngày hôm nay.
“Hơn nữa, Thanh Từ là một cô bé tốt, hiểu chuyện biết điều. Người với người là
phải có qua có lại, con bé biết cư xử, tôi tự nhiên cũng phải đối đãi tử tế. Chưa
kể chúng ta còn nợ nhà họ Tô ân tình lớn như núi nữa”
Tô Thanh Từ mỉm cười nhìn phong bao lì xì trong tay. Tiền bên trong không
nhiều, chỉ có 1 đồng 6 hào 6 xu. Nhưng lại khiến cô cảm nhận rõ ràng sự chào
đón của gia đình họ Hoàng.
“Hai vợ chồng nhà này thú vị đấy”
Vốn định đi chợ đen thăm dò xem có kiếm được đồ cổ không. Nhưng vừa rồi
trên bàn ăn, một câu dặn dò vô tình của Hoàng Nhất khiến Tô Thanh Từ bỏ ý
định đó. Hoàng Nhất thấy rượu và bánh đậu xanh Tô Thanh Từ mang đến, nghi
ngờ cô đi chợ đen. Mượn chuyện công việc, ông thao thao bất tuyệt: “Hiện tại
đang là cao điểm thu hoạch lương thực. Bên trên sợ bên dưới đầu cơ tích trữ,
buôn bán trái phép lương thực nên kiểm tra gắt gao lắm, khiến công việc gần
đây bận rộn hơn hẳn”
Tô Thanh Từ không ngốc, đương nhiên biết đây là lời nhắc nhở dành cho mình.
Ra khỏi khu tập thể, cô định đến Cung Tiêu Xã huyện dạo một vòng rồi về
thẳng.
Trong con hẻm nhỏ phía sau khu tập thể. Một người phụ nữ ăn mặc gọn gàng,
tóc ngắn ngang tai vén sau vành tai, trông rất tháo vát, đang lén lút nói chuyện
với hai người đàn ông.
Tô Thanh Từ nhận ra người này. Sáng nay lúc tìm Hoàng Nhất cô đã gặp bà ta
ở văn phòng, hình như là lãnh đạo nhỏ của bộ phận văn thư nào đó. Đang định
rẽ sang hướng khác để tránh mặt, cô lại bị mấy câu nói của người phụ nữ trang
điểm tinh tế kia thu hút.
“Lai Phúc, nửa cuối năm huyện quyết định thành lập đội an ninh phòng vệ ở
mỗi thị trấn, việc này mà làm tốt, đến lúc đó có thể trực tiếp vào đội an ninh
trấn đấy. Đó là nửa cái bát sắt rồi! Chỉ cần đội an ninh trấn không giải tán, các
cậu chính là người ăn lương nhà nước. Lần này ngay cả Kinh Đô cũng cử người
xuống, huyện càng coi trọng cuộc diễn tập chống bạo động này, để đảm bảo
tính chân thực”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥
.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Mắt Tô Thanh Từ sáng rực lên, lập tức ép sát vào tường như con thạch sùng,
nín thở lắng nghe. Có thể vào đội an ninh trấn? Bát cơm sắt?
Rất nhanh, qua những lời dặn dò đứt quãng của người phụ nữ, cô nắm được
thông tin đại khái.
Chính phủ muốn nâng cao khả năng tác chiến phối hợp của địa phương nên
thường xuyên chọn một số trường học, đơn vị và công xã để tổ chức diễn tập
chống bạo động. Lần này lãnh đạo Tổng cục Công an từ Kinh Đô xuống huyện
làm việc, lãnh đạo huyện càng thêm coi trọng.
Trước kia toàn để đồng nghiệp quen biết đóng giả côn đồ, kết quả ai cũng
quen mặt nhau. Người này là anh rể, người kia là đồng nghiệp, người nọ là lãnh
đạo. Giơ dao lên cũng không biết chém vào đâu. Mọi người đều không dám
diễn thật, cứ nơm nớp lo sợ. Cả buổi diễn tập diễn ra gượng gạo, cười đùa cợt
nhả chẳng ra thể thống gì.
Lần này lãnh đạo huyện muốn nở mày nở mặt trước “khách quý” Kinh Đô, nên
quyết định tìm người ngoài đóng giả côn đồ. Thân phận côn đồ, thủ đoạn gây
rối, thời gian gây án cụ thể đều được giữ bí mật tuyệt đối. Dự định sẽ có một
cuộc so tài thực sự với “côn đồ”.
Và Chị Quách – Chủ nhiệm văn phòng Cục Công an huyện chính là người phụ
trách sắp xếp “côn đồ”. Có chuyện tốt thế này, đương nhiên bà ta phải ưu tiên
cho cháu trai đằng nhà mẹ đẻ.
Chị Quách móc trong túi ra bốn tấm thẻ giống như “thẻ nhân viên” đời sau,
nhét vào tay đứa cháu trai.
“Ngày mai lúc hành động, đeo cái này lên cổ, người khác nhìn thấy sẽ không
dùng đạn thật súng thật với các cậu đâu”
“Cô ơi, cháu sợ”
“Đồ không có tiền đồ, sợ cái gì, cậu cứ cầm vũ khí, xông thẳng từ cửa vào
chém loạn xạ lên. Làm càng lớn càng tốt. Đợi diễn tập xong, cứ cầm tấm thẻ
này đến văn phòng huyện xin giấy giới thiệu, rồi về trấn làm thủ tục nhận việc.
Trong bốn suất này có hai suất là cô tốn bao nhiêu ân tình mới đổi được từ tay
phó chủ nhiệm đấy. Cậu với Lai Bảo mỗi người một cái, hai cái còn lại bảo bố
cậu tìm người trên trấn mà bán, rồi đưa tiền cho cô! Này, cất thẻ cho kỹ vào,
trong huyện chỉ nhận thẻ không nhận người đâu đấy”
Trong lòng Tô Thanh Từ bỗng dâng lên một trận kích động khó tả.