Vương Trung Nhẫm giật giật khóe miệng, nhìn đám người đang hóa đá xung
quanh, mở miệng xua tan bầu không khí gượng gạo.
“Bí thư Chu, đã sớm nghe nói ông là một lãnh đạo làm việc thực tế. Hôm nay
được thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Các ông thế này mới gọi là diễn tập
thực sự, chứ không phải mấy trò đùa cợt làm màu. Phải biết rằng, diễn tập
không phải là diễn kịch, ‘đạo tặc’ thực sự thì làm gì có lý trí. Cứ cười đùa qua
loa cho xong chuyện, lỡ vạn nhất gặp tình huống thật, các đồng chí căn bản sẽ
không biết ứng phó thế nào. Đến lúc đó. haizz. Chỉ có thực sự đối mặt với
cảnh tượng này, chúng ta mới có thể học được kinh nghiệm đối phó và khả
năng ứng biến tại hiện trường. Diễn tập, cái chúng ta cần không phải là thành
công bề ngoài, cái chúng ta cần là học được kinh nghiệm thực tiễn từ trong
đó. Có như vậy, khi đối mặt với tình huống bất ngờ, các đồng chí và nhân dân
mới biết cách xử lý, đây mới là ý nghĩa thực sự của diễn tập”
Vương Trung Nhẫm vừa dứt lời, tiếng vỗ tay rào rào lập tức vang lên.
Chu Lợi Phúc thở phào nhẹ nhõm, vẻ lúng túng trên mặt lập tức biến mất.
“Đâu có đâu có, Đội trưởng Vương quá khen. Con người tôi luôn cầu thị, một
lòng học tập theo Đảng. Vĩ nhân đã dạy chúng ta, dao phải mài trên đá, người
phải luyện trong việc, không trải qua mưa gió, không thấy sự đời thì khó thành
châu báu. Tôi luôn ghi nhớ lời dạy của lãnh tụ”
Lực lượng tiếp viện bên ngoài rất nhanh đã vào vị trí, mọi người dường như đã
quên mất đây là diễn tập.
Tiêu Nguyệt Hoa bị đuổi ngã một cái, lập tức bật dậy chạy tiếp. Chỉ trong chốc
lát, mông cô ta đã ăn một gậy. Trong lòng nghĩ đến lời của “tiểu yêu tinh” Tô
Thanh Từ: Cuộc sát hạch này mà qua, kiếm được công việc thì đúng là làm
rạng rỡ tổ tông. Sau này được ghi tên vào gia phả, dù có chết, đến tết Thanh
Minh cũng được hưởng hương khói. Cơ thể mệt mỏi của Tiêu Nguyệt Hoa nháy
mắt lại tràn trề sức mạnh, nhảy nhót nhanh đến mức chỉ thấy tàn ảnh.
Tống Cảnh Chu và Lưu Tứ Thanh đã ngoan ngoãn bị bắt giữ.
Tô Thanh Từ nhìn công an vây lại, giơ “dao” trong tay lên, ngay tại chỗ biểu
diễn cho mọi người xem màn tự sát “thà chết bất khuất”. Hành động này làm
các đồng chí chống khủng bố tức ngứa răng, lập tức dồn toàn lực vây bắt Tiêu
Nguyệt Hoa.
Tô Thanh Từ nằm “chết” trên đất, nghe tiếng kêu thảm thiết của Hoa Hoa
nhỏ bé đang bị bao vây, không khỏi chột dạ.
Lại qua một lúc lâu, Tiêu Nguyệt Hoa vì thể lực tiêu hao quá mức mới bị mọi
người hợp sức đè xuống với khuôn mặt sưng vù bầm tím.
Đến giờ phút này, cuộc diễn tập “lưỡng bại câu thương” coi như hoàn toàn hạ
màn.
Tại phòng nghỉ của Huyện ủy, Tô Thanh Từ đang đợi lấy giấy giới thiệu để về
trấn Đào Hoa làm thủ tục nhận việc.
Vương Trung Nhẫm nhìn mấy vị “đạo tặc”, ánh mắt dừng lại vài giây trên khuôn
mặt diễm lệ của Tô Thanh Từ. Nghĩ đến mục đích chuyến đi này của mình,
trong lòng không khỏi nảy sinh một ý tưởng khác.
Tống Cảnh Chu lơ đãng bước lên phía trước, chắn Tô Thanh Từ sau lưng mình.
“Vất vả cho mấy đồng chí rồi. Hôm nay mọi người biểu hiện rất tốt. Tin rằng
các vị cũng đã nghe nói, nửa cuối năm nay, trong huyện sẽ thành lập các đội
an ninh phòng vệ ở các xã, thị trấn. Vốn dĩ những người tham gia diễn vai đạo
tặc lần này sẽ được ưu tiên tuyển dụng. Tuy nhiên, phụ nữ không nằm trong
diện tuyển chọn”
Nụ cười rạng rỡ trên mặt Tiêu Nguyệt Hoa vụt tắt.
“Ông nói cái gì? Không tuyển nữ? Thế trận đòn này của tôi ăn không à? Bây giờ
nam nữ bình đẳng, các người đây là kỳ thị phụ nữ. Tôi kém gì đàn ông chứ,
ngay trong buổi diễn tập vừa rồi, mười mấy gã đàn ông các người đuổi cả buổi
sáng còn chưa bắt được tôi đâu!!! Còn mặt mũi mà chê đồng chí nữ à???”
Chu Lợi Phúc lau nước miếng bắn lên mặt.
“Vị đồng chí này, xin cô bình tĩnh trước đã”
“Tôi bình tĩnh cái con khỉ. Á ~”
Một tiếng kêu thảm thiết lạc giọng vang lên. Tô Thanh Từ tung một cước đá
thẳng vào cái mông to của Tiêu Nguyệt Hoa.
Tiêu Nguyệt Hoa hoàn toàn không phòng bị, không ngờ Tô Thanh Từ ở phía
sau lại đá mình. Cứ thế bay ra ngoài, mặt úp xuống đất, gặm một mồm bùn.
Hiện trường im phăng phắc.
!!!!!!
xuong-nong-thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-64-to-thanh-
tu-co-thuoc-phe-naohtml]
“Tô Thanh Từ, con mụ lười chảy thây kia, rốt cuộc mày cùng phe với ai?”
Tiêu Nguyệt Hoa phẫn nộ quay đầu lại. Trong lòng cô ta, Tô Thanh Từ lẽ ra
phải cùng phe với mình mới đúng. Cô ta không hiểu tại sao Tô Thanh Từ lại ra
tay với mình.
“Tiêu Nguyệt Hoa, cô lải nhải cái gì thế hả? Bây giờ phụ nữ nắm giữ nửa bầu
trời, Bí thư Chu có phải loại người kỳ thị đồng bào nữ không? Đó là tư tưởng
phong kiến!! Là phải viết kiểm điểm, phải bị bắt nhốt vào phòng tối để tự kiểm
điểm đấy. Hơn nữa, chúng ta sau này là giữ gìn trật tự trị an ở xã trấn, ở nông
thôn có rất nhiều bà thím, bác gái hay ăn vạ không nói lý lẽ. Sơ sẩy một cái là
họ nằm lăn ra đất, có đồng chí nam nào dám xông vào không? Anh mà dám
bước lên một bước, người ta liền hô hoán sàm sỡ, phi lễ, thế thì công việc của
mọi người triển khai thế nào? Bí thư Chu đã bảo cô bình tĩnh rồi mà cô còn lải
nhải, chúng ta phải nghe lời Bí thư chứ. Để Bí thư nói hết câu đã. Ông ấy chắc
chắn có nguyên nhân khác, đúng không ạ?”
Dùng lời lẽ chính nghĩa quát mắng Tiêu Nguyệt Hoa một trận, Tô Thanh Từ lập
tức quay đầu, vẻ mặt thành khẩn nhìn Bí thư Chu.
Chu Lợi Phúc cứng đờ cả mặt, cô bảo tôi nói cái gì bây giờ?
Khóe miệng Vương Trung Nhẫm nhếch lên một nụ cười.
“Cô tên là Tô Thanh Từ?”
Úi trời ơi. Tiếng gọi của đại lão khiến Tô Thanh Từ nhiệt huyết sôi trào ngay lập
tức. Vừa rồi ở trường Nhất Trung, cô đã chú ý đến người đàn ông được mọi
người vây quanh như sao vây quanh trăng này. Nhóm người Bí thư Chu rõ ràng
xoay quanh ông ta. Hơn nữa khí chất thanh lãnh cùng trường khí tỏa ra từ
người ông ta, tuyệt đối là một đại lão.
“Lãnh đạo, tiểu nhân có mặt!”
Tô Thanh Từ khom lưng gật đầu, vẻ mặt nịnh nọt nhìn Vương Trung Nhẫm. Bộ
dạng vô cùng vinh hạnh, xin ngài cứ sai bảo. So với dáng vẻ hung thần ác sát,
lời lẽ chính nghĩa vừa rồi thì đúng là một trời một vực.
Tống Cảnh Chu mặt vô cảm, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy
khóe miệng hắn đang giật giật liên hồi.
Ngay cả Tiêu Nguyệt Hoa thiếu một dây thần kinh cũng phải trợn tròn mắt.
Lưu Tứ Thanh thì mặt đỏ bừng, vội vàng cúi đầu, sợ mình bật cười thành tiếng.
Ánh mắt Vương Trung Nhẫm dừng lại trên người Tô Thanh Từ, tràn đầy vẻ
đánh giá. Sau đó khóe miệng hơi nhếch lên: “À ~”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥
.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Bí thư Chu, tôi thấy đồng chí Tô nói rất có lý. Đội an ninh vốn là để giữ gìn trị
an xã trấn, trong trường hợp năng lực ngang nhau, thêm hai đồng chí nữ vào
đội quả thực sẽ thuận tiện hơn cho việc triển khai công tác”
Tim Chu Lợi Phúc thót lên một cái, ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt diễm lệ
của Tô Thanh Từ. Trong lòng như hiểu ra điều gì đó, trên mặt lộ vẻ do dự.
Vương Trung Nhẫm đưa mắt ra hiệu cho Chu Toại đứng bên cạnh, Chu Toại lập
tức ghé tai Chu Lợi Phúc thì thầm vài câu.
Chu Lợi Phúc lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: “Thật sao?”
Chu Toại gật đầu.
Chu Lợi Phúc đổi giọng ngay tắp lự: “Đồng chí Tô nói không sai, vừa rồi quả
thực tôi còn lời chưa nói hết. Lần này huyện thành lập đội an ninh ở các xã
trấn, đúng là không có kế hoạch tuyển đồng chí nữ. Điều này không phải là tôi
có tâm lý kỳ thị phụ nữ. Mà là vì tính chất công việc này tiềm ẩn nguy hiểm
nhất định. Hơn nữa các vấn đề sinh lý, mang thai sinh con của phụ nữ đều
có xung đột nhất định với công việc. Tuy nhiên, điều đồng chí Tô và Đội trưởng
Vương vừa nói cũng là một vấn đề quan trọng. Trong công việc có rất nhiều
chuyện đúng là cần đồng chí nữ ra mặt mới tiện. Cho nên, hai người các cô
được đặc cách tuyển dụng”
“A a a a a ~ Thanh Từ, tôi trúng tuyển rồi”
Chu Lợi Phúc vừa dứt lời, Tiêu Nguyệt Hoa đã bật dậy như lò xo.
“Đúng đúng đúng, chúng ta trúng tuyển rồi”
Chu Lợi Phúc giơ tay, trấn áp tiếng hét của Tiêu Nguyệt Hoa.
“Tuy nhiên”