Vốn dĩ mọi người thường đồng tình với kẻ yếu, Ôn Tiểu Vũ vừa nói vậy, lập tức
nhận được một làn sóng lớn sự đồng cảm.
Các thôn dân vây xem bên ngoài bức tường thấp, không ít người cũng theo Lý thị
mà lau nước mắt.
Bạch thị đứng cạnh các nàng càng cảm động đến rơi lệ.
Nàng vừa lau nước mắt vừa nói: “Gia đình chúng ta nhất định sẽ làm chứng cho
các ngươi, nếu thôn lý không thể viết đoạn thân thư, ta sẽ sai người khiêng Đại
Lang đến huyện nha giúp các ngươi đòi”
Nghe Bạch thị nói sẽ giúp Ôn Tiểu Vũ các nàng đi huyện nha đoạn thân, Bà
Vương thị và Ôn Lực Cường cũng không dám cứng rắn mà không chịu đoạn thân
nữa.
Ôn Đại Tráng thấy vậy, biết hôm nay ba mẹ con Ôn Tiểu Vũ đã quyết tâm đoạn
tuyệt mối thân tình này, cũng không nói thêm lời nào.
Chàng phân phó Ôn Lệ Lệ về nhà mang bút mực đến, trước mặt mọi người,
chàng nâng bút viết xuống đoạn thân thư.
Ôn Tiểu Vũ lén lút liếc nhìn mấy cái, thấy trong đoạn thân thư những điều cần viết
đều đã viết đủ, liền yên tâm.
Ôn Đại Tráng viết xong, lại đọc lại một lần trước mặt mọi người, rồi để mấy thôn
dân biết chữ đến làm chứng, sau đó liền để Ôn Lực Cường và Lý thị tiến lên điểm
chỉ xác nhận.
Ôn Lực Cường vốn không muốn điểm chỉ, hai nha đầu này lớn lên không tệ, khi
gả chồng nhất định có thể đổi được không ít lợi ích.
Nhưng Triệu thị và mấy người con, sợ Ôn Tiểu Vũ các nàng chia được bạc tiền
của Bà Vương thị, đều xúi giục chàng đoạn thân.
Triệu thị chàng có thể mặc kệ, nhưng ý kiến của các con trai chàng không thể làm
trái.
Hơn nữa hiện tại các thôn dân và thôn trưởng đều đứng về phía Ôn Tiểu Vũ các
nàng, gây áp lực cho chàng, chàng không thể không thỏa hiệp.
Cuối cùng chàng sắc mặt khó coi, không tình nguyện điểm chỉ.
Sau khi hai bên điểm chỉ, thôn trưởng đưa mỗi gia đình một bản đoạn thân thư,
thôn lý cũng giữ lại một bản để lưu trữ.
Ôn Tiểu Vũ đến giờ phút này, mới thật sự thở phào một hơi.
Nàng và Tiểu Tình nhìn nhau mỉm cười.
Từ đây, các nàng thật sự được tự do.
Lý thị lại bắt đầu lo lắng cho cuộc sống sau này, nhưng nhìn thấy nụ cười nhẹ
nhõm của hai tỷ muội, nàng lại cảm thấy tương lai tươi sáng.
Chỉ cần cả nhà các nàng tề chỉnh, thì không có gì là không vượt qua được.
Nàng quay đầu nhìn thấy Bạch thị bên cạnh, mới hậu tri hậu giác nhận ra, vừa rồi
hình như đã gả khuê nữ đi rồi.
Nàng đưa ngón tay chọc chọc vào eo Ôn Tiểu Vũ, dùng ánh mắt ám chỉ nàng về
sự hiện diện của Bạch thị.
Ôn Tiểu Vũ cũng mới nhớ ra, nàng vừa nãy đã tự gả mình đi rồi.
Đây là lần đầu tiên nàng bàn chuyện hôn nhân đại sự sau hai kiếp người.
Khi đối mặt với Bạch thị, nàng nhất thời không biết nói gì, khung cảnh bỗng chốc
có chút ngượng nghịu.
Bạch thị sau chuyện vừa rồi, thật sự từ tận đáy lòng mà yêu mến Ôn Tiểu Vũ.
Nàng kéo tay Ôn Tiểu Vũ, hiền từ nói: “Tiểu Vũ à, mối thân tình này đã đoạn tuyệt
rồi, bên này các ngươi không còn thích hợp để ở nữa, hay là các ngươi thu dọn
đồ đạc, trực tiếp đến nhà chúng ta đi”
Ôn Tiểu Vũ cũng không kiểu cách, hiện tại đích xác không có chỗ nào để ở, dù
sao trước mặt mọi người, nàng đã đồng ý gả cho Cố Đại Lang rồi, ở đó cũng
không ai dám nói gì.
Ba mẹ con lập tức trở về phòng, thu dọn chút gia sản ít ỏi còn lại.
Khi nàng mang theo bọc đồ xuất hiện trong sân, một giọng nói chói tai, đanh thép
vang lên.
“Ngươi đừng hòng trộm đồ của lão Ôn gia chúng ta! Ta phải mở ra xem xét một
chút” Nói đoạn, Bà Vương thị liền tiến lên giật mạnh, muốn mở bọc đồ ra.
Ôn Tiểu Vũ nghĩ thầm vào lúc này, nếu không để bọn họ xem mình đã lấy những
gì, sau này không chừng còn bị vu oan là trộm đồ, nên cũng không kiên quyết
ngăn cản.
Chỉ là nàng cố ý giằng co với bà ta đi đến sát bức tường thấp, nơi mọi người đều
có thể nhìn thấy, rồi mới buông tay để Bà Vương thị mở bọc đồ ra kiểm tra.
Các thôn dân đứng cạnh tường đều rướn cổ nhìn vào trong, chỉ thấy trong bọc đồ
có một chiếc chăn cũ rách và ba bộ quần áo vải thô vá víu khắp nơi, ngoài ra
không còn gì khác.
Hai lượng bạc kia, Ôn Tiểu Vũ đã cất vào trong người, bà ta Chắc chắn không
dám trước mặt mọi người mà lục soát người nàng.
Các thôn dân nhìn chiếc bọc đồ nghèo nàn, rồi lại liếc nhìn Bà Vương thị hống
hách và ba mẹ con đang tủi thân đứng bên cạnh.
“Chẳng trách lại muốn đoạn thân, làm tổ mẫu mà không xem cháu gái ra gì”
“Ta biết ba mẹ con các nàng sống khó khăn, nhưng không ngờ lại đến mức này”
“Thật quá đáng, đã đi rồi còn kiểm tra hành lý, nói người ta trộm đồ”
Trong tiếng bàn tán của các thôn dân, Ôn Tiểu Vũ sắp xếp lại bọc đồ, hướng về
các thôn dân mà khom người thi lễ, liền dắt tay nương thân và muội muội, không
quay đầu lại mà cùng Bạch thị đi về phía Cố gia.
Các thôn dân vây xem thấy không còn náo nhiệt, cũng dần dần tản đi.
Chỉ còn lại người Ôn gia nhìn nhau, sắc mặt Bà Vương thị và Ôn Lực Cường đều
khó coi.
Bà Vương thị vừa nghĩ đến sau này mình không thể nào kiểm soát ba mẹ con này
nữa, hơn nữa việc nhà sau này cũng không thể sai bảo các nàng làm nữa, lửa
giận liền hừng hực bốc lên.
“Các ngươi xúi giục đoạn thân, bây giờ hay rồi, người đi rồi, sau này việc nhà các
ngươi mà làm!” Bà Vương thị tức giận chỉ vào Triệu thị và mấy huynh muội Ôn
Hưng Vượng mà mắng.
Ôn Lực Cường thì sắc mặt u ám, ngồi xổm dưới mái hiên hút thuốc lào, không
nói một lời.
“Nương, sau này y phục trong nhà ai nấy tự giặt, cơm nước con và nương thay
phiên nhau nấu, những việc khác cũng phân phó một chút cho bọn trẻ này là
được chứ gì” Triệu thị nào sợ Bà Vương thị, tiếp lời bà ta mà trực tiếp sắp xếp.
“Tổ mẫu, đừng tức giận, đoạn thân rồi mới tốt. Sau này bớt đi mấy người ăn cơm,
hơn nữa nhà không có sao chổi chẳng phải tốt hơn sao”
“Đúng vậy, các nàng thật sự cho rằng có thể ở nhà người khác cả đời sao, sau
này sẽ có cái mà các nàng phải chịu”
“Chưa từng thấy ai dẫn cả nhà đến ở rể ở nhà con rể, sau này đừng có quay về
cầu xin chúng ta”
“Trên người các nàng chỉ có hai lượng bạc ấy thôi, không trụ được bao lâu đâu.
Không có ăn không có mặc, đến nhà người ta chẳng phải vẫn phải chịu đựng, làm
trâu làm ngựa cho người khác sao. Đợi sau này Tiểu Tình cũng xuất giá, Lý thị sẽ
có cái mà chịu”
Mấy huynh muội Ôn Hưng Vượng hả hê bàn tán, càng nói càng hưng phấn, tựa
như đã nhìn thấy cảnh ba mẹ con Ôn Tiểu Vũ sống vô cùng thê thảm, phải lăn về
cầu xin bọn họ vậy.
Khi ấy, Ôn Tiểu Vũ cùng nương và muội muội đang bước lên nửa sườn dốc dẫn
tới Cố gia.
Nhìn mái tranh lấp ló trước mắt, Lý thị và Ôn Tiểu Tình khấp khởi lo âu, nuốt khan
liên tục, mỗi người một bên nắm chặt cánh tay Ôn Tiểu Vũ.
Bạch thị vừa đặt chân lên đỉnh dốc, liền hân hoan cất tiếng gọi lớn: “Cảnh Minh,
Cảnh Hạo, Thanh Thu, các con mau ra đây, khách quý đã đến rồi”
Lời vừa dứt, đã thấy một tiểu cô nương trắng trẻo, dung mạo rất giống Bạch thị,
chạy ra đứng cạnh nương, tò mò nhìn ba mẹ con Ôn Tiểu Vũ.
Kế đó, một thiếu niên đẩy Cố Cảnh Minh ra. Thiếu niên này có tướng mạo như
một bản sao của Cố Cảnh Minh, chỉ là thiếu đi vẻ xa cách của y.
Cả hai huynh đệ đều không giống Bạch thị chút nào.
Họ từ trong nhà bước ra, đón ánh dương buổi trưa mà chầm chậm đi về phía ba
mẹ con.
Lý thị và Ôn Tiểu Tình nhất thời ngây ngẩn cả người, các nàng chưa từng thấy
dung nhan nào tuyệt mỹ đến vậy.
Trên đời này sao lại có người đẹp đến thế? Điều này hoàn toàn vượt quá nhận
thức của các nàng.
Ôn Tiểu Vũ lần trước đã từng chứng kiến vẻ đẹp của Cố Cảnh Minh, nên lần này
nàng có phần bình tĩnh hơn, nhưng cũng chỉ là bình tĩnh hơn đôi chút mà thôi.
Thấy họ bước ra, Bạch thị liền kéo tay Lý thị, cười giới thiệu: “Tỷ tỷ à, đây là mấy
đứa con bất tài của muội, đây là Đại lang Cố Cảnh Minh, mười tám tuổi, người
đằng sau là Nhị lang Cố Cảnh Hạo, chín tuổi, còn nha đầu nghịch ngợm bên cạnh
muội là Cố Thanh Thu, bảy tuổi”
Nghe Bạch thị giới thiệu, các nàng mới bừng tỉnh.
Ba người nhìn nhau, thầm nghĩ sau này được sống chung dưới một mái nhà với
những người dung mạo xuất chúng như vậy, cuộc sống dường như cũng thêm
phần tươi sáng.
Chương 11 Một Năm Định Kỳ
“Đại lang hãy dẫn Tiểu Vũ đi dạo một vòng, Thanh Thu đưa Tiểu Tình muội muội
đi chơi, còn Nhị lang cầm gói đồ theo ta và thân gia mẫu đi sắp xếp chỗ ở”
gian-linh-tuyen-danh-chan-thien-ha/chuong-10-dan-nuong-than-va-muoi-muoi-ve-
co-giahtml]
Mọi người chào hỏi xong xuôi, Bạch thị liền sắp xếp.
Chuyện hôm nay có phần gấp gáp, cần để Đại lang và Tiểu Vũ bàn bạc riêng.
Dứt lời, nàng liền bảo Cố Cảnh Hạo nhận lấy gói đồ trên người Ôn Tiểu Vũ, chuẩn
bị đưa Lý thị đi sắp xếp chỗ ở.
Con gái còn chưa gả sang, vậy mà cả ba mẹ con đã chuyển đến ở nhà con rể
tương lai.
Chuyện như vậy vượt xa nhận thức của Lý thị.
Nàng có chút bối rối nhìn Ôn Tiểu Vũ, đợi nàng đưa ra chủ ý.
Dường như kể từ khi trưởng nữ bị thương trở về, mỗi khi có việc trong nhà, các
nàng đều vô thức để nàng quyết định, chỉ cần có nàng ở đó là thấy an lòng.
Ôn Tiểu Vũ vỗ vỗ tay nàng an ủi, nói: “Nương, người cứ theo bá mẫu qua đó
trước, ta cùng Cố đại ca nói chuyện đôi lời, lát nữa sẽ qua giúp người sau”
Lý thị cùng các nàng vào nhà, Tiểu Tình đã cùng Cố Thanh Thu chạy ra ngoài
chơi đùa.
Trong sân trên đỉnh dốc, chỉ còn lại Ôn Tiểu Vũ và Cố Cảnh Minh.
“Vì lẽ gì?” Ôn Tiểu Vũ nhìn thẳng vào mắt Cố Cảnh Minh, hỏi trước.
“Nàng cần một thân phận, còn ta cần một tia hy vọng. Vừa vặn thời cơ thích hợp”
Cố Cảnh Minh đáp lại ánh mắt nàng, khẽ khàng trả lời.
Ôn Tiểu Vũ trầm mặc một lát, sau đó quỳ xuống vén ống quần Cố Cảnh Minh lên,
cẩn thận giúp y kiểm tra.
Trong lúc đó, nàng thỉnh thoảng hỏi y vài vấn đề, rồi lại lấy cành cây vẽ vẽ viết
viết trên đất, cau mày suy tư.
Qua rất lâu sau, lâu đến mức Cố Cảnh Minh đã bắt đầu thất vọng, cho rằng mình
có lẽ đã đánh cược sai lầm, Ôn Tiểu Vũ mới nói với y: “Một năm định kỳ”
Theo y thuật hiện đại mà nói, việc chữa lành đôi chân của y vốn chẳng khó khăn.
Đây là vết thương cũ lâu năm, chỉ cần một tiểu phẫu thuật, rồi thêm thời gian
phục hồi là có thể khỏi hẳn.
Điều khó khăn là trong hoàn cảnh và điều kiện hiện tại, nàng làm sao để thực hiện
phẫu thuật đó.
Ngay cả một con dao mổ nàng cũng không có, càng đừng nói đến dược liệu
hay những thứ khác.
Ôi, nàng phải nghĩ cách làm giàu trước đã.
“Chúng ta hãy làm một đôi vợ chồng khế ước, một năm định kỳ. Một năm sau ta
đảm bảo chàng sẽ phục hồi như cũ, rồi chàng và ta sẽ hòa ly, hôn nhân của mỗi
người sẽ chẳng liên quan đến đối phương”
“Trong một năm này, chàng hãy cho ta một danh phận, để ba mẹ con ta an cư tại
đây, ta sẽ giúp chàng chữa trị đôi chân. Nhưng không thể để nương ta hay biết,
người sẽ lo lắng và tự trách”
Lời nàng vừa dứt, dường như có tiếng khẽ kêu lên từ cây long não bên cạnh căn
nhà, nhưng rồi mọi thứ lại trở về tĩnh lặng.
“Chỉ một năm?” Cố Cảnh Minh sững sờ, ngay sau đó, biểu cảm vốn luôn bình lặng
của y bỗng ẩn hiện một tia kích động và kiềm chế.
Y cho rằng sau khi trải qua vô số tuyệt vọng, đời này y khó lòng đứng dậy được
nữa.
Lần này y để mặc gia đình ra tay giúp đỡ nàng, một là không nỡ dập tắt hy vọng
của người nhà, hai là cảnh nàng bị người thân khắc nghiệt đối xử hệt như y năm
xưa.
Nhưng bản thân y, đối với việc nàng có thể chữa lành cho y, lại không ôm quá
nhiều kỳ vọng.
Thế nhưng, giờ đây nàng nói một năm! Chỉ cần một năm thôi! Y có thể khôi phục
như cũ! Làm sao y có thể không kích động cho được?
Trong lúc kích động, y lại mang vẻ hồ nghi liếc nhìn Ôn Tiểu Vũ một cái.
Y thuật của nàng học từ ai? Có thể chữa lành đôi chân của y tuyệt đối không phải
là điều một y giả bình thường có thể làm được.
Một tiểu nha đầu ở nhà ăn không đủ no, mặc không đủ ấm như nàng, làm sao có
thể có y thuật cao siêu đến vậy?
Nhưng ngay sau đó, y lại nghĩ, mỗi người đều có bí mật riêng, không cần thiết
phải dò xét, bản thân y chẳng phải cũng có bí mật sao?
Ôn Tiểu Vũ lần đầu tiên thấy trên mặt y có nhiều biểu cảm đến vậy, ngây ngẩn,
kích động mà vẫn chẳng hề trái ngược với gương mặt phong quang tề nguyệt
này, nhất thời cảm thấy vô cùng thú vị.
Dĩ nhiên nàng cũng thấy được vẻ hồ nghi của y, nàng biết y đang nghi ngờ điều
gì.
Để tránh y dò xét, Ôn Tiểu Vũ cố ý trêu chọc y nói: “Sao vậy? Chê một năm quá
ngắn? Chàng không nỡ sao? Nếu nhìn vào dung nhan quá đỗi tuấn mỹ này của
chàng, ta cũng có thể cân nhắc thêm vài năm đấy”
Tai Cố Cảnh Minh hơi đỏ lên, trong lòng thầm nghĩ: Nữ nhân này cũng quá vô sỉ,
con gái nhà lành lại có thể nói ra lời như vậy sao?
Y liếc xéo Ôn Tiểu Vũ một cái, chàngg giọng, giả bộ bình tĩnh đáp: “Được, một
năm định kỳ!”
Nói xong, y nhanh chóng xoay xe lăn vào trong nhà.
Ôn Tiểu Vũ nhìn dáng vẻ y vội vàng bỏ trốn, liền bật cười ha hả.
Nam nhân này nhìn có vẻ lạnh lùng, hóa ra lại thẹn thùng đến vậy.
Xem ra một năm sắp tới, nàng sẽ có thêm chút thú vị đây.
Căn nhà tranh của Cố gia có ba gian, khi xây dựng khá vội vàng, nên bố cục đơn
giản, chỉ xếp thẳng hàng.
Gian chính giữa có hai phòng, là nơi ở của Bạch thị và Cố Thanh Thu, gian phía
Đông cũng có hai phòng, là nơi ở của hai huynh đệ Cố Cảnh Minh và Cố Cảnh
Hạo, còn gian phía Tây là phòng bếp và sảnh đường.
Giờ đây có thêm ba mẹ con Ôn Tiểu Vũ, Bạch thị dự định để Lý thị và Ôn Tiểu
Tình ở phòng Cố Thanh Thu, còn Cố Thanh Thu sẽ đến ở chung phòng với Bạch
thị.
Ôn Tiểu Vũ sau khi thành thân với Cố Cảnh Minh, đương nhiên sẽ ở cùng phòng
với Cố Cảnh Minh.
Ôn Tiểu Vũ vào nhà, thấy hai vị nương đang lo lắng về việc chuẩn bị hôn lễ của
họ. Chủ yếu là vì hai nhà đều không có tiền.
Lý thị mang hai lượng bạc duy nhất ra, nhưng vẫn không đủ. Còn trong tay Bạch
thị cũng chỉ có hai lượng bạc và hơn mười đồng tiền đồng.
Nếu số bạc này đều dùng để lo liệu hôn sự, vậy sau đó các nàng ăn gì? Sắp đến
mùa đông rồi, không biết sẽ làm sao để qua đông nữa.
Bạch thị và các con rốt cuộc từ đâu đến thôn Quế Hoa, Ôn Tiểu Vũ cũng không
hay biết.
Chỉ biết số tiền họ mang theo đã tiêu gần hết trên đường đi, số còn lại dùng để
mua sườn dốc này, rồi dựng nhà tranh, cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Còn về việc tại sao không bán thư họa của Cố Cảnh Minh, Ôn Tiểu Vũ với kinh
nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của mình đoán rằng, e là họ sợ bị người nào đó
nhận ra.
Nhìn hai vị nương cau mày lo lắng, Ôn Tiểu Vũ cười nói: “Nương, vừa rồi ta đã
nói chuyện với Cố đại ca, chúng ta chỉ cần tự mình làm một bữa cơm trong nhà là
thành lễ, nhiều nhất thì mua chút kẹo mừng, mỗi nhà mang vài viên đi biếu là
được”
“Chúng ta còn thương lượng, năm nay ta mới mười lăm tuổi, tuổi còn quá nhỏ mà
viên phòng và sinh con sẽ không tốt cho cơ thể, vậy nên ta cứ tiếp tục ở cùng
phòng với nương và muội muội là được, một năm sau rồi hãy tính”
Hai vị nương nhìn nhau, Bạch thị bừng tỉnh trước, cười nói: “Cũng tốt, các con
thương lượng ổn thỏa là được, các con nói sao chúng ta làm vậy”
Lời nàng vừa dứt, đã nghe thấy tiếng “ột ột”, bụng Ôn Tiểu Vũ đã cất tiếng ca.
Sáng sớm hôm nay, trải qua bao nhiêu chuyện, nàng đã đi khắp mấy nơi, vậy mà
vẫn chưa có gì vào bụng cả.
Bạch thị cười nói: “Con xem ta này, nói chuyện hồi lâu mà quên cả nấu cơm mất
rồi”
Ôn Tiểu Vũ theo Bạch thị vào bếp, thấy trong bếp không có nhiều gạo, chỉ còn
nửa túi nhỏ, nhưng đều là loại gạo ngon.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không phải ăn những loại bột mì thô khó nuốt
kia nữa.
Ngoài gạo và bột mì, trong bếp chỉ còn tám quả trứng, nửa rổ rau dại, ngoài ra
chẳng còn gì khác.
Nàng nhìn Bạch thị vụng về vo gạo rửa rau, liền tiếp quản công việc bếp núc, chỉ
còn chút đồ này, tuyệt đối không thể lãng phí thêm nữa.
Chỉ có bấy nhiêu nguyên liệu, cũng chẳng thể làm được gì nhiều.
Ôn Tiểu Vũ liền thành thạo nấu một nồi cháo, sau đó đập bảy quả trứng, thêm
chút nước và muối khuấy đều, rồi băm nhỏ rau dại trộn vào trứng, đặt chảo lên
bếp, cho mỡ heo vào, rán thành bánh trứng rau dại.
Một nắm rau dại còn lại thì dùng để nấu canh, đập quả trứng cuối cùng vào nồi
canh rau dại đang sôi, khuấy đều.
Chẳng mấy chốc, Ôn Tiểu Vũ đã hoàn thành một bữa cơm tuy đơn giản nhưng
nhìn cũng rất ngon miệng.
Bữa cơm này đã dùng hết trứng và rau trong nhà, vậy tối nay ăn gì đây?
“Mời dùng cơm!” Mặc kệ đi, ăn xong bữa này rồi tính.