Sau khi đoạn tuyệt thân thích, ta mang theo không gian linh tuyền danh chấn thiên hạ

Chương 31: Cố Cảnh Minh nổi giận



Nghe bà Vương thị nói lời này, Trần thị và Tiền thị liếc nhìn nhau, cười khổ một

tiếng, rồi vẫn nói: “Tiểu Vũ à, để thím của con đến giúp bếp cũng được, chúng ta”

Ôn Tiểu Vũ cắt lời Trần thị nói: “Thái tổ mẫu, ta nào có thím ruột. Người đừng

quên, hai nhà chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ rồi”

Nàng không muốn bà Vương thị biết mình đã tìm Trần thị và các bà khác đến giúp

việc, sợ bà Vương thị ghi hận các bà ấy.

“Vả lại, giúp nấu một bữa cơm mà tiền công bằng người khác làm một ngày,

người giúp bếp như vậy, ta thật sự không thể mời”

Triệu thị tham lam vô độ, để bà ta đến giúp nấu cơm, e rằng không chỉ mang thức

ăn đã nấu xong về nhà cho cả nhà ăn, e là ngay cả gạo, lương thực, rau thịt cũng

sẽ lén lút mang về nhà.

Huống hồ, bà Vương thị còn dám há miệng sư tử, đòi ba mươi văn tiền một ngày,

thật sự coi nàng là kẻ ngốc à.

Nàng bị kẹp đầu vào cửa rồi sao, có ngốc đến mấy mới bỏ giá cao mời Triệu thị

đến nhà mình ăn trộm lương thực.

“Thái tổ mẫu và Tiền tổ mẫu, mọi người đều nói hai người nấu ăn ngon nhất thôn,

các thúc thúc bá bá làm việc mệt nhọc cả ngày, được ăn một bữa cơm do hai

người nấu, hẳn là rất vui mừng”

Ôn Tiểu Vũ không trực tiếp trả lời lời của bà Vương thị, mà mỉm cười nháy mắt

với Trần thị nói.

Sau đó lại quay sang các thôn dân đang giúp việc, cười lớn hỏi:

“Hay là mời Thái tổ mẫu và Tiền tổ mẫu đến giúp bếp, các thúc bá nói có được

không? Nhưng mà không có tiền công đâu nhé, bao một bữa cơm thì vẫn được”

Tiền công phải đưa riêng, nàng không thể công khai phá vỡ quy tắc của thôn, nếu

không, sau này nhà khác xây nhà tìm người giúp bếp chỉ bao cơm không trả tiền,

e rằng sẽ sinh lòng hiềm khích.

“Được! Vậy xin các thím (chị dâu) vất vả chút, chúng ta có lộc ăn rồi”

Mọi người vừa nãy đã không vui vì lời của bà Vương thị.

Bà Vương thị vậy mà muốn để một đứa trẻ mới lớn đến làm giám công của bọn

họ, lại còn muốn nhận tiền công gấp đôi!

Rồi lại muốn để Triệu thị đến giúp bếp, nhận tiền công như bọn họ!

Người Ôn gia bọn họ chẳng lẽ lại cao quý hơn bọn họ sao? Coi thường ai chứ!

Vẫn là Tiểu Vũ thật thà, nghĩ đến việc mời Trần thị và Tiền thị, những người nấu

ăn ngon, đến giúp bếp.

Bọn họ sao có thể không đồng ý chứ, còn mong muốn nữa là.

Vừa được ăn ngon, lại có thể vả mặt bà Vương thị, sao lại không làm chứ?!

Bởi vậy mọi người đều vui vẻ hùa theo, không hề để lại chút thể diện nào cho bà

Vương thị.

Sắc mặt cả nhà Ôn Lực Cường khó coi đến cực điểm.

Bà Vương thị thấy Ôn Tiểu Vũ dùng mọi người để kìm kẹp mình, tự biết hôm nay

chắc chàng không thể đòi được công việc này.

Thế là bà ta tức giận đến mức chỉ vào Ôn Tiểu Vũ mà mắng chửi xối xả, đủ loại

lời lẽ khó nghe không ngừng tuôn ra.

“Tự mình phát đạt rồi thì không màng sống chết của tổ mẫu thúc thúc, đứa con

gái bất hiếu! Đồ bạch nhãn lang! Đồ của nợ!”

“Một nhà đồ tiện hóa, đồ của nợ phải đổ tiền vào!”

Giữa tiếng mắng chửi của bà Vương thị, Cố Cảnh Minh đẩy xe lăn đến trước

mặt bà ta, chỉ vào bà ta nói với Từ Cửu: “Ném bà ta xuống”

Sau đó khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Từ Cửu đã một tay xách cổ áo bà

Vương thị lên, tiện tay quăng bà ta xuống mép dốc.

Nếu không phải sợ bà già đó xảy ra chuyện gì, rồi lại đến vòi vĩnh Ôn Tiểu Vũ, Từ

Cửu đã sớm ném bà ta xuống sườn dốc rồi.

Đợi Từ Cửu ra tay khiến mọi người chấn động, Cố Cảnh Minh lại đẩy xe lăn quay

mặt về phía Ôn Lực Cường, lạnh lùng liếc nhìn cả nhà bọn họ, nói:

“Tiểu Vũ bây giờ là thê tử của ta, không còn chút liên quan nào với Ôn gia các

ngươi, không đến lượt các ngươi chỉ trỏ nàng”

“Còn ngươi Ôn Lực Cường, chúng ta cũng không dùng nổi nữa, các ngươi từ đâu

đến thì trở về đó đi”

Nói xong liền lạnh lùng nhìn chằm chằm Ôn Lực Cường và bọn họ, cho đến khi cả

nhà Ôn Lực Cường mang theo oán độc xuống dốc.

“Mọi người giải tán đi. Ngày mai nghe theo dặn dò của Tiểu Vũ mà làm việc cho

tốt”

Thôn trưởng Ôn Đại Tráng nhận ra Cố Cảnh Minh thật sự đã nổi giận, cũng không

khỏi căng thẳng, vội vàng lau một cái lên trán, nhanh chóng giải tán mọi người.

Đến lúc này mọi người mới hoàn hồn từ sự chấn động vừa rồi, nhanh chóng ai về

nhà nấy.

Tiểu tử nhà họ Cố này trông trắng trẻo sạch sẽ, yếu ớt mềm mại, sao lại cảm

thấy đáng sợ như vậy chứ?

Ngày mai đến làm việc, phải cẩn thận một chút, đừng để lọt vào tay chàng.

gian-linh-tuyen-danh-chan-thien-ha/chuong-31-co-canh-minh-noi-gianhtml]

Ôn Tiểu Vũ cạn lời nhìn những thôn dân vừa nãy còn tụ tập xem náo nhiệt, cứ thế

mà tan tác cả.

Nàng càng không ngờ, sau chuyện này, những thúc bá này về sau mỗi lần đến

nhà nàng giúp việc đều đặc biệt cố gắng.

Tiễn biệt thôn dân xuống dốc, Ôn Tiểu Vũ vừa quay đầu, liền thấy Cố Cảnh Minh

mỉm cười nhìn nàng, vẻ mặt hiền lành vô hại, hoàn toàn khác với vừa nãy.

Ôn Tiểu Vũ cũng mỉm cười giơ ngón cái về phía chàng, không nói thêm gì nhiều,

liền xoay người vào nhà.

Còn Từ Cửu thì sau khi dập tắt hết đống lửa trại dùng để chiếu sáng trong sân,

mới đẩy Cố Cảnh Minh về phòng.

Ngày tháng cứ thế, âm thầm trôi qua trong công việc và sự chờ đợi xây nhà mới.

Ngày này, lại đến thời điểm Ôn Tiểu Vũ đi Tế Thế Đường khám bệnh.

Sáng sớm, Từ Cửu liền đánh xe bò chở theo dược liệu mới bào chế, cùng Ôn

Tiểu Vũ khởi hành đi huyện thành.

Huyện thành vẫn náo nhiệt như thường lệ.

Khách bộ hành qua lại, tiếng rao hàng liên tục vang lên, hàng hóa bày la liệt khắp

nơi, khắp nơi đều là hơi thở nhân gian.

Ôn Tiểu Vũ ngồi trên xe bò, đôi mắt cười cong cong nhìn cảnh phố thị phồn hoa

này, cảm thấy mình càng ngày càng có thể hòa nhập vào thời đại này.

Dường như bản thân mình vốn dĩ là Ôn Tiểu Vũ của thời đại này.

Nàng đã rất lâu không mơ thấy cuộc sống trước kia nữa rồi.

“Dừng”

Tiếng Từ Cửu chàngg giọng cho xe bò dừng lại, cắt ngang cảm thán của Ôn Tiểu

Vũ.

Nhanh vậy đã đến Tế Thế Đường rồi.

Ôn Tiểu Vũ nhảy xuống xe bò, ôm dược liệu nhanh chân bước vào Tế Thế

Đường.

Theo lệ, nàng bán dược liệu cho Từ Gia Bình trước, rồi mới đến bàn khám của

mình ngồi khám bệnh.

Kể từ khi đến Tế Thế Đường khám bệnh, Ôn Tiểu Vũ mỗi lần đến đều mang

dược liệu đã bào chế tốt đến bán cho tiệm.

Chẳng còn cách nào, xây nhà thật sự cần tiền.

Nguyên liệu trong không gian, chỉ có nàng biết công hiệu không tầm thường.

Nhưng mang ra ngoài, người khác vẫn thấy đó là rau củ bình thường, bán chẳng

được bao nhiêu tiền.

Nàng không nỡ bán rẻ, bèn giữ lại mỗi ngày thay đổi món làm cho người nhà ăn,

cố gắng cải thiện thể chất của họ.

Hiện tại ngoài tiền bán dược liệu và lương tháng khám bệnh, cùng với tiền

thưởng khi thỉnh thoảng ra ngoài khám bệnh, nàng hầu như không có khoản thu

nhập nào khác.

Mà tiền thưởng của những nhà bình thường cũng không rộng rãi như huyện lệnh,

động một tí là cả trăm lượng.

Ít nhất cho đến bây giờ nàng chưa gặp lại.

Haizz, nàng vẫn phải nghĩ cách kiếm tiền thôi.

Ôn Tiểu Vũ vừa đeo xong khẩu trang và găng tay, ngồi xuống bàn khám, đang

định gọi bệnh nhân xếp hàng đầu tiên tiến lên bắt mạch.

Liền thấy một người mặc y phục bộ khoái, dáng vẻ tiều tụy, gầy đi không ít là Hình

Chấn, nhanh chân từ phía sau đám đông xếp hàng đi đến chiếc ghế trước mặt

nàng, đặt mông ngồi xuống.

Không nói hai lời, vén tay áo lên đưa cánh tay cho Ôn Tiểu Vũ bắt mạch.

Ôn Tiểu Vũ cạn lời nhìn chàng, không nói gì cũng không hành động.

Thấy Ôn Tiểu Vũ không mảy may động lòng, Hình Chấn lại đứng dậy, một cước

dời ghế sang một bên, quỳ thẳng xuống, chắp tay nói:

“Xin Ôn Thần Y đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, tha cho Hình mỗ, cứu Hình mỗ

một mạng”

Ôn Tiểu Vũ thấy cả đám người trong phòng khám, đều vẻ mặt tò mò nhìn chằm

chằm bọn họ, chỉ cảm thấy đau đầu.

Ngươi là khỉ phái xuống để gây cười sao? Hay là nhập kịch quá rồi?

Có gì không thể tìm ta nói riêng sao? Cứ nhất thiết phải làm ra trò này giữa thanh

thiên bạch nhật sao!

“Ngươi mau về sau xếp hàng!” Ôn Tiểu Vũ mặt không cảm xúc chỉ vào hàng

người khám bệnh, nói với Hình Chấn.

Nhìn xem, khiến ta nổi danh rồi, ngươi khám bệnh phải xếp hàng dài hơn, có ích

lợi gì chứ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.