Đợi khi các tộc nhân Ôn thị đến đủ, Lý thị dẫn theo hai tỷ muội Ôn Tiểu Vũ đến
chào hỏi mọi người.
Ôn Lực Cường cũng với cánh tay bị treo, mặt mày đen sạm đến.
Thấy mọi người đều đã an tọa, Ôn Tiểu Vũ liền mở lời trước.
“Kính thưa các vị gia gia, thúc bá, vốn dĩ chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ với Ôn
gia, không nên lại đem chuyện riêng của hai nhà ra quấy nhiễu mọi người”
“Nhưng tổ mẫu của ta đã qua đời, Ôn Lực Cường lại khăng khăng cho rằng do ta
hãm hại, đây lại là chuyện đại sự liên quan đến tính mạng con người, chỉ đành
phiền đến tộc họ đến bàn bạc. Đã làm phiền mọi người, ta xin nhận lỗi trước”
Những tộc nhân này, trước đó đã rất bất mãn vì chuyện ba mẹ con các nàng đoạn
tuyệt quan hệ, huống hồ sau này lại còn phân chia ruộng đất đi mất.
Nếu không phải vẫn còn trông mong vào Ôn Tiểu Vũ dẫn dắt mọi người trồng
dược liệu, họ tuyệt đối không thể nào đồng ý để tộc họ đứng ra xử lý chuyện
này.
Hiện tại, những lời này của Ôn Tiểu Vũ đã cho họ đủ sự tôn trọng và một đường
lui, họ liền miễn cưỡng ở lại xem sao.
Dù sao thì, Ôn Tiểu Vũ nói cũng đúng, đây chính là chuyện đại sự liên quan đến
tính mạng con người, há lại không cần họ cùng nhau phân xử sao?
Tạm thời cứ nghe xem sao.
Thấy thần sắc của họ đã dịu đi, Ôn Tiểu Vũ khẽ nhếch môi, gần như không thể
nhận ra.
Giá trị, quả là chân lý vĩnh hằng.
“Ta muốn hỏi, trước khi tổ mẫu qua đời, ta đã mấy ngày không gặp bà, ta làm sao
có thể hại chết bà ấy?” Sau khi an ủi các tộc nhân, Ôn Tiểu Vũ nhìn thẳng Ôn
Lực Cường, nghiêm giọng hỏi.
“Trước khi bà ấy bị thương, ta còn cùng thôn trưởng thái gia gia đi tuần tra ruộng
đồng, ta lại làm thế nào khiến tổ mẫu bị thương mà chết?”
Dưới sự chất vấn của Ôn Tiểu Vũ, ánh mắt Ôn Lực Cường né tránh.
Sau mấy ngày bình tĩnh lại, chàng cũng biết cái chết của nương, Ôn Tiểu Vũ
không có trách nhiệm trực tiếp.
Nhưng nếu không có Ôn Tiểu Vũ độc ác ép ông ấy đòi ruộng đất, nương ông căn
bản sẽ không chết.
Vậy nên, Ôn Tiểu Vũ cũng không hoàn toàn vô tội!
“Nếu không phải ngươi ép ta phải đòi ruộng đất, nương của ta sẽ không tức giận
đến mức muốn đánh ta, cũng sẽ không ngã xuống bị thương rồi qua đời. Kẻ đầu
sỏ gây tội chính là ngươi, đứa con gái bất hiếu, kẻ vong ân bạc nghĩa, sao chổi!”
“Mọi người xem thử, lời lẽ như thế của chàng, nếu đưa đến nha môn phân xử, có
đứng vững được không?” Ôn Tiểu Vũ không cùng Ôn Lực Cường tranh cãi lời qua
tiếng lại để biện giải điều gì, chỉ nhìn các tộc nhân, trầm giọng hỏi.
Trong lòng họ tự nhiên biết rõ ai đúng ai sai.
Nhưng Ôn Lực Cường là người trong tộc Ôn thị, Ôn Tiểu Vũ lại là người con gái
đã đoạn tuyệt quan hệ, gả ra ngoài.
Họ làm sao có thể giúp người ngoài mà chỉ trích tộc nhân của mình chứ?
Chỉ có thôn trưởng Ôn Đại Tráng nói: “ông nói đây là lời lẽ hỗn xược gì vậy? Làm
sao có thể nói là nha đầu Tiểu Vũ hại chứ?”
Nói xong, ông thấy các tộc nhân khác có người nhìn đi chỗ khác, có người hút
thuốc lào, có người cúi đầu ra vẻ trầm tư, chính là không ai đáp lời Ôn Tiểu Vũ.
ông thở dài một hơi, miệng mấp máy vài cái, cũng không nói thêm lời nào.
Cứ để bọn họ chịu chút giáo huấn đi, nếu không, ai nấy đều xem chuyện không
liên quan tới mình, chỉ khi có lợi ích mới lao vào tranh đoạt, cứ thế này sớm muộn
gì Ôn gia cũng càng suy bại.
Bọn họ không nghĩ xem, với năng lực của Tiểu Vũ cô nương, nếu không có chỗ
dựa dẫm, nàng ta sẽ vô cớ gây ra chuyện này sao?
Nhưng những người trong tộc bây giờ đều là kẻ thiển cận, thấy lợi quên nghĩa,
hôm nay cứ để Tiểu Vũ cô nương cho bọn họ nếm chút mùi vị khổ sở.
Lý thị và Ôn Tiểu Tình thấy tộc nhân đều im lặng không nói, có chút lo lắng, định
giúp Ôn Tiểu Vũ biện giải, thì bị Ôn Tiểu Vũ ngăn lại.
Nàng cười lạnh một tiếng, tình cảnh thế này nàng đã sớm dự liệu được, nên căn
bản không hề sốt ruột.
Tiên lễ hậu binh.
gian-linh-tuyen-danh-chan-thien-ha/chuong-45-bo-mat-cua-toc-nhanhtml]
Trước đó nàng đã cho bọn họ đủ thể diện, bây giờ như vậy chẳng qua là muốn
xem bộ mặt thật của tộc nhân ra sao, để biết sau này nàng và Tiểu Tình nên đối
xử với bọn họ như thế nào mà thôi.
Bản thân nàng thì không sao, chỉ là Tiểu Tình nha đầu này vẫn luôn miệng nói sau
này sẽ tìm nam nhân tới ở rể, để chống đỡ môn đình cho cha nàng.
Như vậy thì không thể tránh khỏi việc vẫn phải có liên quan đến Ôn thị tộc.
Hơn nữa, nơi đây dù sao cũng là cổ đại, thiên tai binh họa có thể ập đến bất cứ
lúc nào, các nàng và Cố gia sớm muộn gì cũng phải chia lìa, các nàng vẫn ở
trong thôn, có tộc nhân giúp đỡ thì sẽ đỡ phiền phức hơn.
Đương nhiên, nếu thật sự không thể dựa vào, cũng không sao.
Giống như chuyện này, cũng không nhất thiết phải có bọn họ giúp đòi lại công
đạo.
Bọn họ không tiếp lời, nàng cũng không nói. Hai tay đùa nghịch lọn tóc mai rủ
xuống vai, nửa cười nửa không, ngạo nghễ nhìn mọi người.
Im lặng một lát, vẫn là vị tộc thúc đã lên tiếng trong vụ việc cái nia lần trước,
không nhịn được nói: “Chuyện này sao có thể trách Tiểu Vũ, thím ấy rõ ràng là bị
Lực Cường đẩy ngã mới bị thương”
“Không thể nói bừa, nào phải Lực Cường đẩy, Lực Cường chỉ chạm một chút, là
Bà Vương thị tự đứng không vững mà ngã. Chuyện này không thể trách Lực
Cường được” Ôn lão thái gia lớn tuổi nhất trong tộc, dựng râu trừng mắt nhìn vị
tộc thúc kia.
Tuyệt đối không thể để Ôn Lực Cường mang tiếng hại chết nương, Ôn thị tộc
mà xảy ra chuyện như vậy, sau này còn muốn danh tiếng nữa không?
Trong tộc còn có vài hậu sinh, sau này muốn tham gia khoa cử, đối với người đọc
sách thì danh tiếng là quan trọng nhất.
“Đúng đúng, ta chỉ chạm một chút, là nương ta không đứng vững mới ra nông nỗi
đó” Ôn Lực Cường vội vàng tiếp lời, cẩn thận tự gạt bỏ trách nhiệm.
Ôn lão thái gia nhìn Ôn Lực Cường với cánh tay treo băng vải trông thảm hại,
lại liếc nhìn Ôn Tiểu Vũ đang nửa cười nửa không, ung dung tự tại, trong lòng rất
không vui.
Nàng ta, một nữ nhi xuất giá đã đoạn tuyệt quan hệ gia đình, vậy mà dám bức ép
thân thúc thúc đến mức này, chẳng lẽ bọn họ Ôn gia không còn ai sao.
Chuyện đã qua thì cứ cho qua đi, nàng ta còn cố tình làm lớn chuyện làm gì.
Nghĩ như vậy, Ôn lão thái gia càng thêm không vui.
“Lực Cường nói cũng không sai, nếu không phải Tiểu Vũ nha đầu trước đó ép lấy
đi ruộng đất, thì cũng sẽ không có chuyện Bà Vương thị qua đời sau này, chuyện
này Tiểu Vũ nha đầu cũng có trách nhiệm. Nhân quả nhân quả, có nhân ắt có
quả”
“Ngài xem, ta chính là ý này, vẫn là lão thái gia nói rõ ràng, chính là nhân quả”
Ôn Lực Cường nghe thấy lão thái gia già nhất và có uy tín nhất trong tộc đứng ra
chống lưng cho mình, lập tức phấn chấn hẳn lên.
Ôn Hưng Vượng vẫn luôn cúi đầu đỡ chàng đứng bên cạnh, thấy chàng đắc ý
như vậy liền kéo áo ông nói: “phụ thân, người nói ít thôi”
Chàng không hiểu, sự thật đã bày ra đó, cha chàng có thể che giấu được chuyện
này là tốt rồi, sao còn dám ở đây vu vạ Ôn Tiểu Vũ.
Ôn Lực Cường hất tay chàng ra, trừng mắt nhìn chàng một cái, không nói gì nữa.
“Theo ta thấy, vì chuyện này là do phần ruộng đất kia mà ra, ngươi trả lại ruộng
đất đó là được”
“Chuyện này Lực Cường cũng có lỗi, ruộng đất trả về thì không còn là của chàng
nữa, sung công vào tộc làm ruộng tộc, sau này thu nhập từ ruộng đất này sẽ dùng
để cung cấp cho con cháu trong tộc đi học”
Ôn lão thái gia vuốt râu, ra vẻ công bằng chính nghĩa.
“Lão thái gia công minh nhất, phán quyết này là thích hợp nhất”
“Đúng, hai nhà đều có trách nhiệm, đều là người một nhà mà làm khó coi đến vậy,
bây giờ còn gây ra án mạng, thì nên cùng chịu phạt. Phạt thế này là công bằng”
Ôn Đại Lang và Lý thị chỉ sinh ra hai tiểu nha đầu này, vậy mà cũng lấy đi ruộng
đất, sớm nên sung công vào ruộng tộc rồi.
“Ta đồng ý ý kiến của lão thái gia” Ôn Lực Cường cũng vội vàng bày tỏ thái độ,
dù sao phần ruộng đất đó chàng Chắc chắn không thể lấy lại được, bây giờ có thể
không để tiện nghi cho nha đầu kia, chàng cầu còn không được.
“Lão thái gia quả là đánh một tay cờ hay, cái miệng vừa mở vừa khép, liền lấy
tài sản riêng của nhạc mẫu ta sung công rồi”
Cố Cảnh Minh mặt lạnh như tiền, được Từ Cửu đẩy vào trong nhà.
Thấy Cố Cảnh Minh đến, Lý thị và Ôn Tiểu Tình đồng thời thở phào nhẹ nhõm.