Đến đây gặp được Tần Nguyên Bằng, Từ Cửu mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất không cần lo lắng không bảo vệ được Ôn Tiểu Vũ và họ.
“Tình huống khẩn cấp, có chỗ nào thất lễ với Từ thái y, xin người lượng thứ” Tần
Nguyên Bằng vội vàng nói: “Tiểu nhi trọng thương, xin thái y cứu chữa tiểu nhi”
“Có thể thỉnh được ngài đến, ta đã nhẹ nhõm rồi”
Tần Vân không ngờ, vị lão giả đi cùng Từ Vũ này lại là một thái y.
Vốn dĩ chàng chỉ nghe nói Từ Vũ có thể mổ bụng sinh con, bụng mổ ra rồi mà
vẫn không sao, hẳn là cũng có thể cứu chữa tiểu tướng quân của bọn họ, liền vội
vàng vơ vội vã vàng đưa bọn họ trở về.
Lại lo lắng tin tức tiểu tướng quân trọng thương bị tiết lộ, nên không nói hai lời,
không một lời giải thích đã dẫn về.
Ai ngờ, lại còn vô tình mang về một thái y, xem ra còn là một thái y rất nổi danh.
Tuy rằng đã cáo trạng chàng một phen, nhưng chỉ cần có thể cứu chữa tiểu tướng
quân, chàng nguyện ý chịu quân côn.
Từ Cửu liếc nhìn Ôn Tiểu Vũ một cái, vừa cùng Tần Nguyên Bằng bước vào
trướng vừa nói: “Y thuật của Từ Vũ còn xa mới sánh bằng ta, đặc biệt sở trường
về trị ngoại thương”
“Mặc dù thủ đoạn thô bạo, nhưng lần này các ngươi cũng coi như đã thỉnh đúng
người”
Tần Nguyên Bằng vô cùng kinh ngạc nhìn Ôn Tiểu Vũ, tiểu tử thoạt nhìn trẻ tuổi
gầy yếu này, lại nhận được đánh giá cao như vậy từ Từ thái y.
Từ thái y chính là viện chính trước kia, y thuật được kinh thành công nhận là giỏi
nhất.
Hiện tại người lại đích thân khen ngợi một tiểu tử thoạt nhìn chỉ chừng mười bốn,
mười lăm tuổi, y thuật còn cao minh hơn người.
Tần Vân đi phía sau lập tức nói: “Lần này ta không nhận ra Từ thái y, khi đó chúng
ta thỉnh chính là Từ Vũ đại phu đến”
Tần Nguyên Bằng vội vàng chắp tay vái Ôn Tiểu Vũ, “Tần mỗ có mắt không tròng,
có gì không phải xin Từ đại phu lượng thứ, ta xin bồi lỗi với ngài”
“Nguyên soái không cần đa lễ, quả thật có các ngài xả thân bảo vệ quốc gia,
chúng ta mới có thể an cư lạc nghiệp” Ôn Tiểu Vũ vội vàng đáp lễ, “Trước hết
hãy đi xem tình hình của tiểu tướng quân đi ạ”
Đối với quân nhân, Ôn Tiểu Vũ xuất phát từ bản năng mà kính trọng.
Mặc dù mới tiếp xúc, nhưng trên người Tần đại nguyên soái, nàng thấy được sự
đỉnh thiên lập địa, thấy được khí chất quân nhân, thấy được sự quang minh lỗi
lạc.
Điểm không vui trước đó do Tần Vân bất kính gây ra, khi thấy thiếu niên nằm hấp
hối trên giường thì tan biến như khói mây.
Thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi này, bất động nằm trên giường, dưới hàng
lông mày rậm rạp là đôi mắt nhắm nghiền, chiếc mũi cao hít thở yếu ớt, đôi môi
mím chặt tái nhợt khô khốc.
“Đây là tiểu nhi Hoành Dương, mấy ngày trước địch quân tập kích biên cảnh
nhiễu loạn dân chúng, nó dẫn binh nghênh chiến, trúng hai mũi tên, một mũi vào
ngực, một mũi vào vai. Bụng còn dính một nhát đao” Tần Nguyên Bằng trầm
thống nhưng bình tĩnh nói.
Đây là mệnh số của võ tướng bọn họ, bất cứ quân công nào cũng đều đổi bằng
tính mạng.
Mặc dù đau lòng khôn xiết, nhưng lại quen thuộc như thường.
“Quân y đã xử lý đơn giản rồi, hiện giờ chỉ dựa vào nhân sâm thang để duy trì hơi
thở” Tần Nguyên Bằng nhìn chằm chằm vào mặt Tần Hoành Dương, khẽ nghẹn
ngào nói.
Tần Vân đứng một bên, đột nhiên quỳ xuống trước Ôn Tiểu Vũ, “Xin đại phu cứu
tiểu tướng quân của chúng ta, Tần Vân có chỗ nào đắc tội, chờ tiểu tướng quân
tỉnh lại, muốn giếc hay muốn xẻo, tùy ngài xử trí”
“Hừ! Ai thèm mạng ngươi! Tránh ra, chúng ta phải bắt mạch”
Từ Cửu hừ lạnh một tiếng, nhưng không trách cứ chàng gì nữa.
Ôn Tiểu Vũ lệnh Tần đại nguyên soái cho người thắp đèn sáng bên giường, rồi
thanh tràng.
Chỉ còn lại nàng và Từ Cửu hai người.
Nàng nhân lúc Từ Cửu đi rửa tay, đút Tần Hoành Dương nửa bát nhỏ linh tuyền
thủy có pha thuốc tiêu viêm.
Thấy chàng vẫn còn khả năng tự nuốt, Ôn Tiểu Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Nàng vén vết thương của chàng ra, lấy dụng cụ phẫu thuật xử lý lại vết thương
một lần nữa.
gian-linh-tuyen-danh-chan-thien-ha/chuong-54-that-qua-than-kyhtml]
May mắn thay vết thương do tên ở ngực chàng đã tránh được tim, kinh nghiệm
rút tên của quân y cũng vô cùng phong phú, vết thương được xử lý rất tốt, Ôn
Tiểu Vũ chỉ cần làm tốt việc phòng chống nhiễm trùng là được.
Nhưng vết đao ở bụng, có lẽ vì vết thương vừa sâu vừa dài, quân y không thể xử
lý tốt được.
Ôn Tiểu Vũ một lần nữa làm sạch phần thịt hoại tử, tiến hành khử trùng, đặt
thuốc phòng ngừa nhiễm trùng, rồi lấy kim và chỉ thẩm mỹ từ hộp cấp cứu ra,
từng lớp từng lớp khâu vết thương lại.
Từ Cửu đã quen với các ca phẫu thuật của nàng, nên giờ đây không còn kinh
ngạc với cách nàng xử lý vết thương nữa, chỉ yên lặng đứng bên cạnh làm trợ thủ
cho nàng.
Đến khi xử lý xong tất cả vết thương, đã qua một thời thần.
Ôn Tiểu Vũ và Từ Cửu đứng dậy, cả hai đều mắt hoa mày tối, hai chân mềm
nhũn.
Liên tục đi đường mấy ngày, bọn họ thể lực nghiêm trọng tiêu hao, vừa đói vừa
mệt.
Bọn họ bảo Tần đại nguyên soái thỉnh quân y đến, bất cứ lúc nào cũng chú ý tình
hình của Tần Hoành Dương.
Ôn Tiểu Vũ để lại cho quân y hai bát linh tuyền thủy có pha thuốc tiêu viêm,
dặn chàng mỗi cách hai canh giờ thì đút Tần Hoành Dương ăn một bát.
Dặn dò xong mọi việc, Ôn Tiểu Vũ và Từ Cửu liền trở về doanh trướng đã sắp xếp
cho bọn họ để dùng bữa.
Để tiện chăm sóc Tần Hoành Dương, Tần đại nguyên soái lệnh người bố trí
doanh trướng bên cạnh, cho bọn họ cư trú.
Trong trướng phòng chia làm hai gian trong ngoài, mỗi gian có một chiếc giường
lớn. Vừa khéo Ôn Tiểu Vũ ở gian trong, Từ Cửu và Cố Cảnh Minh ở gian ngoài.
Mấy người đơn giản dùng một bữa cơm doanh trại, rồi rửa ráy đi ngủ.
Một đêm ngon giấc.
Ngày hôm sau, Ôn Tiểu Vũ tỉnh dậy trong tiếng tù và điểm binh.
Đợi nàng chỉnh trang xong đi ra, gian ngoài đã không thấy Từ Cửu và Cố Cảnh
Minh đâu nữa.
Nàng vừa đi tới cửa doanh trướng, liền thấy Tần Vân nét mặt hớn hở vội vàng đi
tới đón.
“Đại phu, ngài mau đi xem, tiểu tướng quân đã tỉnh lại rồi”
Mặc dù Tần Hoành Dương sẽ tỉnh lại hôm nay nằm trong dự liệu của Ôn Tiểu Vũ,
nhưng nàng vẫn bước chân nhẹ nhàng đi theo Tần Vân qua đó.
“Thật quá thần kỳ, thật quá thần kỳ” Vừa bước vào gian trong, liền nghe thấy
giọng nói hưng phấn của quân y. “Kỹ thuật khâu vá này, phương pháp băng bó xử
lý lại này, thật sự quá thần kỳ rồi”
Thấy Ôn Tiểu Vũ bước vào, quân y hai mắt sáng rực nhìn nàng, muốn đến gần
làm quen với nàng.
Tần đại nguyên soái một tay ngăn chàng lại, “Trước hết hãy để Từ đại phu bắt
mạch cho Hoành Dương”
“Mạch tượng đã ổn định hơn nhiều rồi, chỉ là vẫn còn rất suy yếu, nếu hai đêm
nay không sốt cao, về cơ bản sẽ không có vấn đề gì” Từ Cửu đã bắt mạch xong,
báo tình hình cho Ôn Tiểu Vũ.
Công phu bắt mạch của Từ Cửu cao hơn Ôn Tiểu Vũ rất nhiều, có chẩn đoán của
Từ Cửu, nàng liền không cần chẩn nữa.
Dặn dò nên nghỉ ngơi nhiều, tiếp tục uống linh tuyền thủy có pha thuốc tiêu
viêm, không nên để nhiều người lại gần, chỉ để quân y tiếp tục trông nom, Ôn Tiểu
Vũ liền cùng mọi người rời khỏi doanh trướng của Tần Hoành Dương.
Lúc này, Tần đại nguyên soái cùng tất cả tướng sĩ bên cạnh chàng, đều dùng ánh
mắt rực lửa nhiệt tình nhìn Ôn Tiểu Vũ.
Tình hình thương thế của Tần Hoành Dương nặng đến mức nào, bọn họ đều hiểu
rõ.
Bọn họ đã thấy quá nhiều bệnh nhân trọng thương, nên chỉ cần nhìn thương thế
là có thể tự mình phán đoán đại khái, liệu có còn sống được hay không.
Vốn dĩ Tần Vân nói thỉnh một đại phu nghe nói rất lợi hại đến, bọn họ đều chỉ là
ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa, không ôm quá nhiều hy vọng.
Ai ngờ, chỉ qua một đêm, Tần Hoành Dương liền tỉnh lại.
Sự chuyển biến tốt đẹp của chàng, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.
Nếu trong quân doanh của bọn họ, luôn có đại phu như vậy trấn thủ, có thể giảm
bớt bao nhiêu thương vong chứ?!