Sáng hôm sau gà vừa gáy không lâu, Lý thị liền thức dậy, Ôn Tiểu Vũ cũng dụi
mắt bò dậy.
Bữa sáng thì không có, trong nhà một ngày chỉ ăn hai bữa trưa và tối.
Ôn Tiểu Vũ rửa mặt một lượt, lại rót một bát nước ấm uống, liền lấy cớ đi tìm rau
dại và khiêng củi hôm qua về, dẫn theo Ôn Tiểu Tình ra cửa.
Tùng Tử sơn, không xa không gần, ở phía đông bắc thôn Quế Hoa, vì giữa sườn
núi có mấy cây tùng lớn mà được đặt tên.
Gần chân núi có một dốc đất, mặt đất bằng phẳng trên đỉnh dốc rất rộng rãi, xây
ba gian nhà tranh, ở góa phụ Bạch thị và hai con trai một con gái.
Hộ gia đình này là một tháng trước đột nhiên cầm lộ dẫn (giấy thông hành) quay
về thôn, mua lại ngọn đồi đất này, xây một căn nhà tranh, liền định cư trong thôn.
Cả nhà bình thường rất ít qua lại với dân làng, cũng chỉ khi trong thôn có hỷ sự
hay tang sự, Bạch thị mới ra mặt một chút, mấy đứa trẻ trong nhà cũng không
mấy khi xuất hiện trong thôn.
Sở dĩ Ôn Tiểu Vũ biết con trai cả nhà này tên Cố Cảnh Minh, vẫn là do nghe Ôn
Tiểu Tuyết nói.
Có lần Ôn Tiểu Tuyết nói chuyện về nhà trên sườn dốc, liền dùng giọng nói tràn
đầy mơ mộng mà miêu tả Cố Cảnh Minh dung mạo kinh diễm đến nhường nào.
Cuối cùng lại thở dài mà nói, chỉ là đáng tiếc chàng bị què một chân.
Ôn Tiểu Vũ bảo muội muội tìm rau dại ở cánh đồng dưới chân núi, dặn dò muội ấy
không được chạy loạn, tìm xong thì ở chỗ bó củi đã vứt hôm qua chờ nàng.
Mà nàng thì đi về phía căn nhà tranh nhỏ trên dốc đất nhỏ kia.
Đi đến đỉnh dốc, Ôn Tiểu Vũ nhìn thấy một nam nhân mặc trường sam màu xanh
vải thô, giặt đến bạc màu, ngồi trên xe lăn bằng gỗ, trên đầu là trâm gỗ cổ xưa,
không có chút điểm xuyết nào.
Mũi cao thẳng, môi hơi tái nhợt một chút, giờ phút này đang chăm chú nhìn sách
trong tay.
Ngón tay chàng thon dài, nhẹ nhàng lật từng trang sách, ánh mắt chuyên chú, mỗi
một động tác đều toát ra khí chất nho nhã.
Từ trong ký ức trước kia, nàng đã biết Cố Cảnh Minh lớn lên rất đẹp mắt, nhưng
Ôn Tiểu Vũ không biết chàng lại đẹp đến nhường này, trang phục mộc mạc, lại
không hề ảnh hưởng đến phong thái xuất chúng của chàng.
Đại khái là phát giác được ánh mắt nóng bỏng, Cố Cảnh Minh nhạy bén ngẩng
đầu.
Cái vẻ ôn nhuận như ngọc trên người chàng vừa rồi, đột nhiên biến mất, thay vào
đó, là ánh mắt sắc bén đầy áp bức của chàng.
Chàng nhìn chằm chằm Ôn Tiểu Vũ nhưng không chủ động mở lời.
Ôn Tiểu Vũ thầm mắng trong lòng: “Nương của Trương Vô Kỵ quả nhiên không
lừa nàng, người đẹp đến một mức độ nhất định đều không đơn giản”
Ôn Tiểu Vũ chàngg giọng, trầm ngâm một lát, hỏi: “Ừm, cái. cái đó. ta có thể
chạm vào chân ngươi một chút không?”
Nói xong nàng hận không thể tự vả một cái thật mạnh, biết nói tiếng người
không? Ngươi là kẻ háo sắc sao?
Ai, chứng bệnh cuồng nhan sắc của nàng lại tái phát rồi. Đối mặt với người đẹp
tuyệt phẩm như vậy, nàng nhịn không được mà lo lắng nha.
Vừa căng thẳng, liền dễ dàng nói lắp như vậy.
Được rồi, hít thở sâu, câu tiếp theo sẽ ổn thôi.
“Ta chỉ muốn sờ một chút mà thôi, sẽ không làm gì khác đâu”
Ôn Tiểu Vũ: “Ôi trời đất ơi, hãy để ta nổ tung tại chỗ đi”
Cố Cảnh Minh không nói gì, chỉ nhíu chặt chân mày.
Nhưng Ôn Tiểu Vũ lại cảm thấy áp lực xung quanh chợt hạ thấp xuống, dường
như cả không khí cũng ngưng kết thành băng.
gian-linh-tuyen-danh-chan-thien-ha/chuong-6-muon-cham-vao-chan-nguoihtml]
Nàng vội vàng cố gắng kéo thần hồn của mình trở về trước khi Cố Cảnh Minh bộc
phát.
Nàng chàngg giọng, vội vàng nói: “Chân chàng bị thương ở bên trái, còn liên lụy
đến phần eo, mỗi đêm sẽ đau đớn khôn cùng, khi trời âm u lạnh giá, nỗi đau còn
tăng gấp bội”
“Hiện tại chàng mỗi ngày đều dùng thuốc, nhưng thuốc này chỉ có thể xoa dịu
nỗi đau, chứ không thể chữa trị tận gốc. Nhưng ta thì có thể”
Khi nói đến chuyên môn của mình, Ôn Tiểu Vũ lập tức thoát khỏi trạng thái lắp
bắp lúc nãy, trở nên tự tin và rạng rỡ.
Nhưng Cố Cảnh Minh không hề biểu lộ sự ngạc nhiên rõ rệt, ngược lại chân mày
chàng càng nhíu chặt hơn, dùng giọng điệu lạnh lùng, trực tiếp chất vấn: “Ngươi
là ai? Muốn gì?”
Ôn Tiểu Vũ nhướng mày: Người đàn ông này đủ lý trí, cũng rất thông minh. Rất
tốt, nàng thích hợp tác với người lý trí và thông minh.
“Tiểu Vũ~ Tiểu Vũ~”, ngay khi nàng sắp sửa bày ra thế trận để nói chuyện rõ ràng
với Cố Cảnh Minh, một giọng nói gấp gáp ngắt lời nàng.
Chỉ thấy Ôn Lệ Lệ, cháu gái 14 tuổi của thôn trưởng, vừa thở hổn hển chạy lên
sườn đồi đất, vừa gấp gáp kêu lên: “Tiểu Vũ, tỷ mau về nhà, Lý đại tẩu bị thương
rồi”
Ôn Lệ Lệ tuy tuổi nhỏ hơn Ôn Tiểu Vũ, nhưng lại cùng vai vế với cha của nàng,
Ôn Tiểu Vũ vẫn phải gọi nàng là cô cô.
Ôn Tiểu Vũ nghe vậy, vội vã nói với Cố Cảnh Minh: “Gia đình ta có việc gấp, ta về
xem trước, sau này ta sẽ tìm chàng nói chuyện. Nếu chân chàng đau quá thì cứ
để người nhà đến tìm ta”
Nói xong, nàng vội vã quay người lao xuống dốc.
Đến nửa sườn dốc, Ôn Tiểu Vũ nhờ Ôn Lệ Lệ đến chân núi Tùng Tử giúp đón
muội muội, còn mình thì chui vào bụi cỏ hái một nắm Cỏ Mực, rồi chạy thẳng về
nhà.
Nàng không biết, có một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện trong vài lần nhảy vọt đã
theo kịp nàng, âm thầm quan sát từng cử chỉ của nàng.
Nàng vừa chạy đến cửa nhà, đã thấy một đám người vây quanh bờ tường thấp,
trong sân truyền đến tiếng khóc lóc ồn ào và tiếng la mắng.
Ôn Tiểu Vũ không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp đi vào sân.
Chỉ thấy nương Lý thị ngã ngồi giữa sân, trán bị va đập chảy máu, máu dọc theo
gò má chảy xuống, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, trông vô cùng thảm hại.
Nhưng nàng hoàn toàn không để ý đến vết thương của mình, cứ khóc lóc van xin:
“Nương, tiểu thúc muốn Tiểu Vũ gả cho Trương đồ tể làm kế thất, chẳng phải là
muốn mạng của con bé sao? Tiểu Vũ cũng là cháu gái ruột của người, cầu xin
người xem mặt mũi của phụ thân con bé, che chở cho nó một phen”
Trương đồ tể là người làng bên, vóc dáng đen mập thô kệch, nhưng tính khí nóng
nảy, dân làng đồn đại rằng người vợ trước của chàng ta bị chàng đánh chết
sau khi say rượu.
Vì vậy, con gái nhà lành không ai nguyện ý gả cho chàng làm kế thất.
Vừa nghĩ đến việc Ôn Tiểu Vũ phải gả cho một người như vậy, có thể gả đi chưa
được mấy ngày đã bị ngược đãi đến chết, tim Lý thị đau như bị xé toạc sống.
“Gả cho Trương đồ tể thì có gì không tốt? Ở nhà ngói sáng sủa, ngày nào cũng có
thịt cá ăn, trên đầu không có mẹ chồng hầu hạ, cuộc sống có gì mà không tốt? Ta
là thúc thúc của nó sao lại muốn mạng nó chứ?”
Còn chưa đợi Vương thị tiếp lời, Ôn Lực Cường ở bên cạnh đã hừ lạnh một tiếng.
“Đại ca đã mất mấy năm rồi, nhà cũng nuôi các ngươi ngần ấy năm rồi, bây giờ
Tiểu Vũ đã 15 tuổi, chúng ta là thúc thúc thím thím còn lo lắng chuyện hôn sự của
nó, chúng ta cũng đã không phụ lòng đại ca đã khuất rồi chứ?”
“Còn nữa, đại tẩu cũng nên nghĩ lại, Tiểu Tình bây giờ mới 6 tuổi, còn phải dựa
vào nhà nuôi dưỡng nhiều năm nữa mới có thể nói chuyện hôn sự, mà đại tẩu
dưới gối không có con trai, sau này còn chưa biết trông cậy vào ai đâu”
Ôn Lực Cường lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lý thị, uy hiếp nói.
“Nó gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả, không do nó quyết định” Vương thị
ở bên cạnh the thé hét lên, “Để tên Trương đồ tể đó ngày mai đến rước nó đi.
Nhà còn phải ăn uống, đâu thể nuôi nhiều người như vậy mãi được”
Ôn Tiểu Vũ vừa vào đến, lập tức đi lấy nước giúp nương lau rửa vết thương, sau
đó giã nát Cỏ Mực vừa hái, đắp lên vết thương của nàng, rồi xé một dải vải từ vạt
áo, quấn quanh đầu để băng bó.
Nàng không hề để ý đến Ôn Lực Cường và Vương thị, cũng không hề bị ảnh
hưởng bởi những người dân làng đang ồn ào, chỉ chuyên tâm và thành thạo giúp
nương xử lý vết thương.
Lúc này, không ai chú ý, trên ngọn cây hòe già phía sau đám đông, khẽ rung động
một chút, một bóng người đang phi nhanh đi.