Vừa thấy Tô Dịch Phong bước tới, Tô Nam lập tức nhào vào lòng ông, bật khóc
nức nở như thể cả thế giới đang sụp đổ.
Tô Dịch Phong thở dài một hơi. Nhìn con gái mà vừa thương xót vừa giận dữ,
từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu một chút tủi thân, vậy mà lại vì Phó Dạ Xuyên
mà phải cúi đầu nhẫn nhịn, chịu bao ánh mắt khinh thường.
Nếu không phải vì đã có giao hẹn từ trước, ông đã sớm cho người đập nát nhà
họ Phó, đánh chết cái thằng ranh kia để thay con gái xả giận!
“Tiểu Nam, lúc trước ba đã nói rồi, thời hạn là ba năm. Nếu nó không yêu con
thì con phải quay về tiếp quản công ty. Bây giờ, con phải giữ đúng lời hứa”
Tô Dịch Phong xoa đầu cô con gái đầy yêu thương. Mãi một lúc sau, Tô Nam
mới nức nở mở miệng:
“Ba yên tâm… Con sẽ không ngu ngốc như trước nữa”
Vì cái gọi là tình yêu chân thành, cô từng quay lưng với cả thế giới, không nghe
ai can ngăn, từ bỏ thân phận hào môn chân chính, như con thiêu thân lao vào
lửa, tự hủy hoại chính mình.
Người đàn ông ấy cuối cùng cũng phải bị cô từng chút, từng chút một gỡ bỏ
khỏi trái tim, dù rằng đau đến thấu xương thấu tủy.
“Được! Ba sẽ bảo anh hai con dẫn con làm quen lại với công ty. Đợi chọn được
ngày tốt, chúng ta sẽ tổ chức tiệc chào mừng, chính thức công bố thân phận
của con”
Tô Dịch Phong phấn khởi nói, ánh mắt lấp lánh niềm tự hào, đứa con gái ông
cưng như trứng, cuối cùng cũng muốn bắt đầu làm sự nghiệp rồi!
..
..
Việc Tô Nam trở về nhà họ Tô dù chưa công bố chính thức, nhưng người bạn
thân chí cốt của cô – Tần Du – đã không kìm được mà lập tức tìm đến.
Vừa thấy mặt là lao vào ôm chầm lấy Tô Nam:
“Bảo bối à, tớ nhớ cậu chết đi được! Chúc mừng cậu ly hôn thành công!”
Trước đó Tô Nam giấu thân phận để kết hôn, Tần Du là người đầu tiên đứng ra
phản đối. Sau đó, Tô Nam vẫn bất chấp tất cả mà gả vào nhà họ Phó, dần dần
cũng mất liên lạc với Tần Du. Giờ phút này gặp lại, mắt Tô Nam lập tức đỏ hoe.
Hai người ríu rít trò chuyện không ngừng, tâm sự hết chuyện này đến chuyện
kia. Cuối cùng Tần Du nắm tay Tô Nam đòi xem… giấy ly hôn!
Tô Nam bất đắc dĩ lấy ra, Tần Du xem xong mới thở phào nhẹ nhõm.
“Phó Dạ Xuyên đúng là đồ ngu ngốc, lại đi coi thủy tinh giả thành trân châu.
Rồi sẽ có ngày hắn hối hận!”
ty/chuong-5.html]
Tô Nam cụp mắt, giọng nhẹ như gió:
“Hối hận cũng chẳng còn liên quan đến tớ nữa. Trong lòng tớ, anh ta giờ chỉ là
người dưng”
“Đúng rồi! Cậu làm rất tốt, bảo bối à!” Tần Du hùng hồn: “Chỉ cần cậu vẫy tay
một cái, đám đàn ông theo đuổi đủ xếp hàng từ cửa nhà cậu ra tận ngoại ô Tây
Thành! Thiếu gì đàn ông, việc gì phải lưu luyến cái tên Phó Dạ Xuyên?”
Tô Nam chợt nhớ ra mấy giấy tờ cá nhân vẫn còn để ở nhà họ Phó, phải quay
về lấy. Tần Du lập tức xung phong đòi đi cùng. Nghĩ một lát, Tô Nam gật đầu
đồng ý.
Không ngờ, vừa về đến nơi thì đụng ngay mẹ của Phó Dạ Xuyên, bà Khúc Tình.
Bà ta vốn quen đến đây không chào hỏi ai, lúc nào cũng mang dáng vẻ bà chủ
nhà họ Phó.
Thấy Tô Nam dẫn theo người lạ về, Khúc Tình tỏ vẻ không hài lòng, ngẩng cao
đầu tỏ rõ vẻ khinh khỉnh, quét ánh mắt đầy chán ghét qua Tô Nam và bạn cô.
“Tô Nam, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Nhà họ Phó có rất nhiều tài liệu cơ mật,
không thể tùy tiện dẫn người ngoài về. Cô quên rồi sao?”
Tần Du nhíu mày, không nhịn được bước lên một bước:
“Bà nói ai là người ngoài tùy tiện đấy? Một người lớn tuổi mà còn nói chuyện
kiểu châm chọc như vậy sao?”
Từ nhỏ được nuông chiều như công chúa, giờ lại bị sỉ nhục thế này? Thế mới
thấy Tô Nam đã sống khổ sở thế nào ở nơi đây, khiến Tần Du giận đến run
người.
Khúc Tình hừ lạnh một tiếng, ánh mắt khinh bỉ đánh giá Tần Du từ đầu đến
chân:
“Đừng tưởng mặc mấy thứ hàng hiệu giả là có thể giả vờ mình thuộc tầng lớp
thượng lưu. Loại người thấp kém như mấy cô, ngày nào cũng nằm mơ được gả
vào hào môn, tôi gặp nhiều rồi!”
Tần Du tức đến bật cười lạnh, nhưng Tô Nam đã sớm sầm mặt lại:
“Đây là bạn của tôi, mong bà giữ thái độ tôn trọng”
Tô Nam trước giờ ở nhà họ Phó luôn khép nép, chưa bao giờ dám cãi lại lời
Khúc Tình. Giờ lại dám lên tiếng giữa mặt người ngoài?
Ha! Một đứa con gái xuất thân hèn kém mà cũng dám lên mặt với bà?
Tửu Lâu Của Dạ
Khúc Tình tức điên lên:
“Tôn trọng? Cái loại nhà nghèo như các người mà cũng đòi được tôn trọng
sao? Tô Nam, nhà họ Phó chúng tôi cho cô làm dâu là đã là phúc bảy đời nhà
cô rồi! Ba năm ở đây ăn ngon mặc đẹp, cô quên mất mình là thứ gì xuất thân
từ tầng lớp nào à? Cô dẫn theo đứa nghèo nàn như mình về đây, làm bẩn cả
sàn nhà nhà họ Phó, còn không mau cút đi!”