Nói xong lời này, nàng nghiêng đầu nhìn Tề Giai Ninh.
“Biểu cô, ta lần đầu đến đây.
Đất khách quê người, người dẫn ta đi dạo một vòng nhé?”
Đám tộc nhân họ Lý đi theo để chống lưng, thấy A Tiến làm thật, liền nhao nhao
vùng vẫy đứng dậy bỏ chạy.
Còn cha mẹ và anh em ruột của Lý Dao thì không một ai chạy thoát được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn tộc nhân chạy xa, Tề Giai Ninh càng ngày càng rời xa
chúng!
Phó Tĩnh Gia thấy Tề Giai Ninh có chút mềm chân, sau khi đỡ nàng đi một đoạn,
mới quan tâm hỏi:
“Biểu cô, người không sao chứ?”
Tâm trạng Tề Giai Ninh sau những biến động lớn, hai chân vô lực có chút không
đi nổi.
Phó Tĩnh Gia vừa buông tay, nàng lại cố gắng đi thêm một đoạn, sau đó mới đứng
lại, cẩn thận nhìn trước ngó sau.
Xác định không có người họ Lý nào theo sau, nàng mới ôm ngực, hít thở sâu vài
hơi, rồi mỉm cười nhìn Phó Tĩnh Gia.
“Nha đầu, ta không sao đâu, ngươi đừng lo lắng.
Nhưng, ngươi thật sự là con gái của Hàng biểu ca sao?”
Phó Tĩnh Gia thấy vẻ mặt nàng, liền đáp: “Cha ta tên Phó Tử Hàng, thái bà tên Tề
Tiểu Huệ”
Nói đoạn, nàng lại vội hỏi: “Biểu cô, người bên cạnh người đâu rồi, sao lại chỉ có
một mình người ở đây?”
Tề Giai Ninh vừa nghe Tề Tiểu Huệ, quả đúng là tên bà cô của mình, bèn xác
nhận nàng chính là con gái của Hàng ca nhi, lòng mới thật sự yên ổn đi nhiều.
Kéo theo đó, ánh mắt nhìn Phó Tĩnh Gia cũng hiền từ hơn không ít.
“Nha đầu, về chuyện nhà ta, không biết ngươi đã biết bao nhiêu.
Lần này ta trở về với thân phận khổ chủ, để kêu oan.
Ban đầu bên cạnh có người, chỉ là ta nghĩ kẻ chủ mưu đã vào ngục, chỉ chờ thu
sau vấn trảm rồi, hẳn là không có chuyện gì, nên đã không cho người đi theo.
Rồi tự mình trở về lão trạch, muốn ngắm nhìn từng cây cỏ nơi đó.
Nào ngờ, vừa ra khỏi Tề phủ, liền gặp phải người nhà họ Lý.
Ai, đừng nói những chuyện phiền lòng này nữa, chẳng được gì ngoài khiến ngươi
nghe mà bực mình.
Đúng rồi nha đầu, ngươi tự mình trở về, hay là đi theo những người khác?
Bây giờ có chỗ ở không? Nếu không có, biểu cô sẽ sắp xếp cho ngươi!”
Phó Tĩnh Gia về chuyện của hai tỷ muội Tề Giai Ninh và Tề Giai Doanh, thì biết
khá nhiều.
Bao gồm, chuyện của mấy chị em Tô Dung Dung.
Chủ yếu là những người đi tìm họ, sau khi tìm thấy thái bà của nàng, đã đặc biệt
nói về việc chị em Tô gia đáng thương đến nhường nào.
Sau đó bảo người nhà bên nàng trở về một hai người, để chống lưng cho Tề Giai
Ninh và mấy đứa trẻ.
Thái bà của nàng là người trọng tình, khi biết phong thư đoạn tuyệt quan hệ kia
không phải do cháu gái ruột viết, lại thấy đám tiểu bối trong nhà bị bắt nạt đến
vậy, mới tức giận và đau lòng như thế.
Sau đó càng bất chấp tất cả mà muốn trở về.
Thậm chí, sợ đám nhỏ như họ, có ý kiến với người nhà mẹ đẻ của bà, còn kể lại
năm xưa Phó gia đã nhận những ân tình nào từ Tề gia.
Sau đó còn bảo họ rằng, tiểu bối Tề gia gặp nạn, Phó gia nhất định phải giúp!
Do đó, nàng biết được một vài chi tiết, nghe Tề Giai Ninh nói vậy, trong lòng liền
thầm nghĩ, vị biểu cô này hình như không được thông minh lắm.
Theo như nàng biết, biểu cô những năm trước bị cha ruột và mẹ kế bán đến phủ
thành bên ngoài, chịu đủ mọi khổ sở.
Vậy mà đã nhiều năm trôi qua như thế, nàng nhờ vào tay cháu gái mà được trở
về.
Kết quả, đối mặt với một đám sói lang, nàng lại dám một mình lang thang bên
ngoài sao?
Nàng ấy không sợ, đám người của tộc Tề, hoặc đám người của tộc Lý, sẽ xé xác
nàng ta ra sao?
Lý Dao cùng người phụ nữ mà hắn cưới sau này, tuy đã bị bắt là đúng, nhưng
đứa con riêng tên Tề Giai Duyệt, vẫn còn đó.
Người ta đã sớm mang theo của hồi môn hậu hĩnh, gả đi rồi, cũng ở trong phủ
thành này, gia đình chồng nghe nói còn khá giàu có.
Chuyện bên nhà mẹ đẻ, hiện tại đều không liên quan đến nàng ta, một người con
gái đã xuất giá.
Chỉ là thật sự không liên quan sao? Nàng ta sẽ trơ mắt nhìn người từng bị nàng ta
chà đạp dưới chân trở về, giành lại tất cả, mà không sợ bị trả thù sao?
Có thể trơ mắt nhìn mẹ ruột chết, mà không tìm cách, giếc chết đối phương
sao?
Dù sao nếu đổi lại là nàng, chắc chắn sẽ ngay lập tức, thừa lúc đối phương còn ở
phủ thành, giếc chết nàng ta.
ke-xau-va-lam-giau/chuong-173.html]
Cho nên, biểu cô của nàng khi ra ngoài, càng nên dẫn theo người mới phải.
Kết quả nàng ta thì hay rồi, cứ thế một mình ra ngoài.
Cũng chẳng biết là thật sự ngốc hay giả vờ ngốc.
Những trải nghiệm, những khổ sở đã từng chịu, chẳng lẽ không đủ để nàng ấy
hiểu rõ sự hiểm ác của lòng người sao?
Đương nhiên, những ý nghĩ này, cũng chỉ loanh quanh trong lòng Phó Tĩnh Gia
mà thôi, nàng không tiện nói ra.
Bởi vậy, nàng đã lọc lại tất cả những lời định nói, rồi mới đáp:
“Lần này thái bà đưa phụ mẫu ta cùng ta và huynh trưởng ta, ừm, nói đơn giản
thì, thái bà đã đưa người trong chi chúng ta trở về.
Chỉ là thái bà tuổi đã cao, trước đây sau khi biết chuyện nhà họ Tề, lại đổ bệnh
một trận.
Trên đường đi, khó tránh khỏi phải đi chậm hơn một chút, nên vẫn còn ở phía
sau.
Ta đoán chừng, khoảng hai ngày nữa là có thể tới nơi.
Còn về chỗ ở, hai ngày nay ta sẽ ở khách điếm, đợi khi phụ mẫu ta đến rồi, sẽ
xem xét có cần thuê một căn trạch viện hay không”
Tề Giai Ninh nghe xong, liền đưa chìa khóa cổng lớn của Tề gia qua.
“Nha đầu ngoan, đây là chìa khóa cổng lớn của Tề gia.
Hiện giờ trong đó không có ai ở, các ngươi có thể đến đó mà sống.
Nói ra thì, đó cũng là nhà của thái bà ngươi.
Người chính là lớn lên ở gia đình đó rồi gả đi.
Ban đầu ta sợ chạm cảnh sinh tình, muốn bán căn trạch viện đó đi, sau này sẽ
định cư ở huyện Lan Hà.
Nay đã thấy các ngươi trở về, vậy thì ta sẽ làm chủ, đem căn trạch viện đó tặng
cho các ngươi”
Phó Tĩnh Gia tuy chưa từng vào xem Tề gia rốt cuộc lớn đến cỡ nào, nhưng nàng
nghĩ với thân phận phủ đệ của phú thương, chắc hẳn sẽ không nhỏ.
Thêm vào đó, vị trí lại ở phủ thành, giá trị ít nhất cũng phải ngàn lượng bạc.
Có thể nói là giá trị liên thành, nàng đâu dám nhận?
Ngay lập tức, nàng giống như đụng phải củ khoai nóng bỏng tay, vội vàng trả chìa
khóa lại cho Tề Giai Ninh.
“Biểu cô, ta là một tiểu bối, không làm chủ được chuyện này.
Đợi hai ngày nữa, thái bà và họ đến rồi, người hãy tự mình nói với họ…”
Tề Giai Ninh nhìn nhìn chìa khóa bị trả về, lại thấy Phó Tĩnh Gia một mặt kháng
cự, liền trầm mặc một lát rồi nói:
“Hiện giờ ta đang ở Đồng Phúc khách điếm dưới sản nghiệp của Tề gia.
Hay là, hai ngày nay ngươi cũng đến đó ở đi?”
Vừa vặn, nàng mới tiếp quản sản nghiệp của Tề gia, còn chưa bắt tay xử lý.
Việc để tằng tôn nữ của cô bà ở khách điếm như vậy, cũng sẽ không quá đột
ngột.
Dù sao, nàng cũng ở đó mà!
Đối với Phó Tĩnh Gia mà nói, chỉ cần không đưa chìa khóa, không bắt nàng ở Tề
gia, mọi chuyện đều dễ nói.
Thấy vậy, lời Tề Giai Ninh vừa dứt, nàng liền lập tức đồng ý.
Mèo Dịch Truyện
“Được! Vậy thì mấy ngày tới, đành làm phiền biểu cô vậy.
Nhưng hiện giờ ta hơi mệt, còn phải đợi A Tiến huynh trưởng. Biểu cô nếu mệt
rồi, thì cứ về trước đi.
Tối chút nữa ta hỏi thăm người ta, Đồng Phúc khách điếm ở đâu, rồi sẽ đến đó
tìm người”
Chân Tề Giai Ninh vẫn còn hơi mềm nhũn, cũng rất muốn trở về.
Ở đó có người của Hộ Quốc Công phủ, ngoài Đại Hổ ra, còn có ba thị vệ do Vệ thị
sắp xếp.
Ở đó, nàng an tâm!
Chỉ là lý trí của nàng vẫn còn, biết cô bà của mình đưa người nhà đặc biệt trở về
để chống lưng cho mình, cũng không tiện bỏ lại tiểu bối này mà rời đi một mình.
Vì thế, nàng liền lắc đầu nói: “Dù sao ta về cũng không có việc gì, cứ ở đây bầu
bạn với ngươi vậy”
Thật khéo làm sao, lời nàng vừa nói xong, liền thấy một cỗ xe ngựa vô cùng xa
hoa, đang phóng nhanh về phía này.
Đi kèm với đó là, trong xe ngựa truyền ra giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Tề
Giai Duyệt:
“Tề Giai Ninh, ngươi thật sự to gan lắm!”