Không biết từ lúc nào, xứ sở Oz biến mất, trở lại khung cảnh như lúc họ mới vào
rừng.
“Sao thế? Sợ à?” Y Lạc nhìn biểu cảm thay đổi liên tục trên khuôn mặt nhỏ của
cô, cảm thấy thú vị. “Gọi tiếng anh trai đi, tôi bảo vệ em”
Tùng Nguyệt chán ghét trừng mắt nhìn Y Lạc. “Anh sến súa quá!” (Nguyên văn:
Hảo du – dầu mỡ, ý chỉ sến súa, nhớp nháp).
Y Lạc hiếm khi khó hiểu: “Sến súa? Ý là khen lông vũ của tôi bóng mượt sáng
loáng à?”
Tùng Nguyệt không muốn để ý tới hắn, cô hơi lo lắng không biết nhóm Mặc Kiêu
rốt cuộc đang ở đâu.
“Yên tâm đi cô bé, tuy trận pháp này có chút bản lĩnh nhưng con báo kia cũng
không vô dụng thế đâu. Hơn nữa dù hắn chết cũng không sao, sau này anh trai
nuôi em” Hắn híp mắt cười, hết sức mê hoặc.
Tùng Nguyệt cười lạnh một tiếng. Dù không có Mặc Kiêu, cô cũng sẽ không chọn
tên yêu nam Y Lạc này!
Hắn vừa dứt lời thì Mặc Kiêu phá trận đi ra. So với bộ dạng quần áo bị đốt trụi
của Y Lạc, anh chẳng có gì thay đổi, quân trang vẫn chỉnh tề thẳng tắp. Chẳng
qua sắc mặt anh nôn nóng hơn nhiều, vừa trở lại trong sương mù liền vội vàng
tìm kiếm Tùng Nguyệt.
“Đội trưởng!” Tùng Nguyệt vui mừng gọi anh.
Đối diện với ánh mắt Tùng Nguyệt, anh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Anh
bước nhanh tới, nhẹ nhàng ôm Tùng Nguyệt đang ngồi dưới đất vào lòng, cánh
tay vòng qua eo cô siết chặt như muốn bẻ gãy cô.
Tùng Nguyệt khó chịu vặn vẹo: “Đội trưởng, hơi đau”
Mặc Kiêu chậm nửa nhịp nới lỏng tay, đôi mắt đen vẫn nhìn chằm chằm cô không
rời.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Giây tiếp theo, Tùng Nguyệt chỉ vào Y Lạc mách lẻo: “Đội trưởng, hắn bắt nạt
em”
Y Lạc: “?”
Mặc Kiêu không thèm quay đầu lại, quét một đạo dao gió về phía hắn. Sắc mặt Y
Lạc biến đổi, vội vàng né tránh, cái cây phía sau hắn lập tức bị chẻ đôi.
Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, Mặc Kiêu đang cảnh cáo hắn.
Tùng Nguyệt rúc trong lòng Mặc Kiêu, híp mắt cười mỉm.
Y Lạc tức đến bật cười, liếm răng nhìn chằm chằm cô. Thù dai thật đấy, khiến
người ta muốn bắt lại dạy dỗ một trận ra trò.
Một giờ sau, những thành viên khác cũng chật vật mang thương tích rời khỏi trận
không gian. Tư Hình vẫn giữ vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, trên người còn khá sạch sẽ,
dường như không hề hấn gì.
Người đã đông đủ, Y Lạc cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt khỏi Tùng Nguyệt,
nghiêm mặt nói: “Ít nhất là dị năng sư trận pháp cấp SSS. Mặc Kiêu, cậu thấy thế
nào?”
quoc/chuong-22.html]
Phải biết dị năng sư cấp SSS phần lớn tọa trấn ở trung ương Đế quốc, sẽ không
xuất hiện ở Quân khu Philips nhỏ bé này. Mặc Kiêu không có phản ứng gì lớn,
nhàn nhạt nói: “Khó là cái chắc”
Đây là nguyên liệu Suối Bích, làm sao có thể dễ dàng lấy được? Đây mới chỉ là
bắt đầu.
“Nếu cứ cù cưa thế này, khi nào mới tìm được vị trí hồ Suối Bích đây” Y Lạc có
chút bực bội.
“Cái đó” Một giọng nói thanh mềm vang lên. “Tôi hình như. nhìn thấy Suối Bích
rồi”
Tùng Nguyệt giơ tay nhỏ lên. Cô không muốn giấu giếm, chỉ mong giúp Mặc Kiêu
lấy được Suối Bích sớm để rời khỏi đây.
Sáu Lính gác đồng loạt nhìn về phía cô.
“Đừng căng thẳng, cứ mạnh dạn nói” Mặc Kiêu xoa đầu cô, trong mắt tràn đầy ý
cười, chỉ cảm thấy dáng vẻ cô giơ tay trả lời câu hỏi đáng yêu muốn chết.
“Lúc nãy khi mọi người biến mất, tôi đã thấy” Tùng Nguyệt nghiêm túc miêu tả
lại cảnh tượng kỳ diệu vừa rồi.
“Quả thực giống hồ Suối Bích” Y Lạc gật đầu, nói với các đội viên khác: “Chia
nhau hành động, ai tìm thấy nơi cô bé nói thì bắn tín hiệu”
Các đội viên không có ý kiến, mỗi người chọn một hướng chia nhau rời đi. Tùng
Nguyệt đương nhiên cùng một nhóm với Mặc Kiêu.
Cô không nhịn được nói với Y Lạc: “Tôi tên là Tùng Nguyệt” Đừng gọi là “cô bé”
hay “nhóc con” gì đó, thật sự rất sến!
Y Lạc nhếch môi cười: “Được rồi, Nguyệt bảo”
Tùng Nguyệt: “” Rất muốn bịt tai lại.
“Cũng không thích à? Ngoan ngoan? Bảo bối? Cục cưng?”
Câu trả lời của Tùng Nguyệt là dứt khoát bịt tai lại, trốn vào lòng Mặc Kiêu, khiến
Y Lạc cười phá lên. Đứa trẻ hay xấu hổ, quá vui.
Mặc Kiêu liếc cảnh cáo hắn một cái rồi đưa Tùng Nguyệt rời đi, cũng đi tìm hồ
Suối Bích.
Nhưng. trời rất nhanh đã tối.
Rừng rậm một khi vào đêm sẽ trở nên rất nguy hiểm, sự yên tĩnh ban ngày chỉ là
giả dối.