“Y Lạc, Y Lạc, đó là cái gì?” Cuối cùng, trên một đỉnh núi, Y Lạc ôm Tùng Nguyệt
ngồi xuống. Họ đã thoát khỏi sự truy đuổi, nhưng dưới sự kiên trì của Tùng
Nguyệt, họ lại quay về ẩn nấp ở đỉnh núi gần đó.
Ánh sáng vàng bao phủ toàn bộ rừng Cảnh Ngộ, sắc mặt Y Lạc hơi đổi.
“Trận pháp Tuyệt Sát”
Quân khu Philips có dị năng giả cao cấp SSS, lại là đại sư trận pháp. Hắn vừa
thoát khỏi sự truy đuổi đã liên hệ gia tộc điều tra, máy liên lạc vừa vặn truyền đến
tin tức về Tuyệt sát trận. Nghe tên là biết trận pháp đoạt mạng cỡ nào.
Vậy Mặc Kiêu và mọi người phải làm sao? Lòng cô lo lắng. Khó khăn lắm mới kết
giao được vài người bạn chân thành muốn bảo vệ mình, cô thực sự không thể
mất họ.
“Không được, Y Lạc, chúng ta phải đi giúp họ” Cô túm áo Y Lạc lắc mạnh.
“Không giúp được đâu. Tuyệt sát trận chúng ta không vào được, họ cũng không ra
được”
Hơn nữa đây lại là cơ hội tuyệt vời, từ nay về sau hắn có thể giấu Dẫn đường nhỏ
này đi. Ý nghĩ mê người biết bao. Hắn liếc nhìn Dẫn đường nhỏ đang đầy vẻ vội
vã và lo lắng. Nếu sau này, người cô có thể dựa vào chỉ có hắn.
“Tùng Nguyệt, Quân khu số 3 cũng rất tốt. Tôi đảm bảo, đó sẽ trở thành thiên
đường của em” Hắn nghiêm túc nhìn cô.
“Tôi không cần!” Tùng Nguyệt đẩy hắn ra, lạnh lùng nhìn hắn. “Y Lạc, anh muốn
bỏ mặc họ”
Y Lạc khó xử nói: “Tuyệt sát trận không có cách phá giải”
“Là thật sự không có, hay là anh không muốn, cũng không chịu nghĩ?” Tùng
Nguyệt thậm chí ác ý phỏng đoán Y Lạc có phải muốn nhân cơ hội này mang cô
đi không, rốt cuộc cô đã thức tỉnh dị năng, giá trị sẽ không thấp.
Thế nhưng cô không tin tưởng Y Lạc. Người duy nhất tôn trọng cô, lấy mạng bảo
vệ cô chỉ có Mặc Kiêu.
Cô tránh xa Y Lạc hơn, vẻ mặt đầy phòng bị và chán ghét không che giấu. Tùng
Nguyệt xoay người bỏ đi, nhưng thực ra cô rất hoảng loạn, không ngừng muốn
thức hải đáp lại mình.
“Đã có Chữa trị và Thanh lọc, vậy có phải cũng sẽ có Miễn thương, hoặc là Giải
khống gì đó không?” Giống như game cô từng chơi ở thế giới hiện đại vậy, có rất
nhiều kỹ năng.
“Chỉ cần có thể cứu họ, thế nào cũng được” Cô ngồi xổm bên cạnh cây non trong
thức hải khẩn cầu đại thụ. Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy cái cây này mang
lại cho cô cảm giác an toàn và dựa dẫm.
“Tùng Nguyệt” Y Lạc đuổi theo cô, bất đắc dĩ nói: “Tôi đưa em đi, nhưng không
thể lại quá gần”
quoc/chuong-34.html]
Trong trận pháp, Báo Đen và Chó săn Tiệp Khắc bị vây khốn đã đầm đìa máu.
Cấp SSS vượt cấp chém giếc, họ căn bản vô lực phản kháng, trên người
chằng chịt vết thương.
Đây là sự tổn thương đẫm máu nhất, đau thấu xương tủy. Da thịt họ không
ngừng bị cắt rách, xé toạc, cắn nát.
Barnett tàn nhẫn muốn băm vằm những Lính gác này!
Tùng Nguyệt nấp trên lưng Y Lạc, có thể nhìn rõ Mặc Kiêu và mọi người trong
trận pháp đầy máu, thê thảm vô cùng.
Trên mặt Khắc Lan mất đi nụ cười, gian nan chống đỡ, rồi thình lình ngã sập
xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Tư Hình đột nhiên đỡ thay Mặc Kiêu một đòn chí mạng, trước ngực hắn tức
khắc như hoa máu nở rộ, một tay run rẩy chống đất, quỳ một chân trước mặt
Mặc Kiêu.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tùng Nguyệt khiếp sợ nhìn cảnh tượng này. Những đồng đội nỗ lực bảo vệ cô
đang bị ngược sát tàn nhẫn.
“Khoảng cách này họ không chú ý đến chúng ta đâu. Tùng Nguyệt, em chỉ có thể
tiễn họ đoạn đường cuối cùng”
“Chết trên chiến trường là số mệnh của mỗi Lính gác chúng tôi” Y Lạc trầm
giọng nói.
Tùng Nguyệt tức giận. Nhưng. họ không phải chết trên chiến trường, mà
chết vì đồng tộc tương tàn, chết vì âm mưu của Quân khu Philips!
Cô nhắm mắt, khi mở ra lần nữa, cô đem sự chữa trị trong thức hải ném lung tung
lên người họ. Cô tưởng sẽ là dã tràng xe cát, nhưng.
Ánh sáng xanh lục của cô như những con đom đóm, cứ thế nhẹ nhàng bay vào
trận pháp kim quang.
Cô sửng sốt. Các Lính gác trong trận pháp đột nhiên cứng đờ, mạc danh nhìn về
phía bóng đêm.
Những đốm sáng lấp lánh rực rỡ như đom đóm rơi xuống đầy trời. Cố gắng xoa
dịu nỗi đau của họ, dù cực kỳ nhỏ bé.
“Cư nhiên hữu dụng” Chính Tùng Nguyệt cũng có chút không dám tin.
“Em” Y Lạc khiếp sợ nhìn cô.