Ôn Nguyệt đang định dứt khoát mặc cả tiếp thì tiếng giày cao gót “cộp cộp
cộp” của Chu Bảo Nghi vang lên từ cầu thang lầu hai.
Cô ta không xuống hẳn phòng khách mà đứng ở chỗ ngoặt cầu thang, từ trên
cao nhìn xuống Ôn Nguyệt, cao giọng nói:
“Cô hai, Daddy bảo cô nghe điện thoại kìa”
Lúc gọi điện mách lẻo ban nãy, Chu Bảo Nghi đã thêm mắm dặm muối kể khổ
với Ôn Vinh Sinh một hồi, sau đó xúi giục ông mắng Ôn Nguyệt một trận trong
điện thoại cho hả giận.
Ôn Vinh Sinh vốn cưng chiều cô bồ nhí này nên đương nhiên chiều ý, bảo cô ta
gọi Ôn Nguyệt tới nghe máy.
Nghĩ đến cảnh đứa con gái riêng ngang ngược sắp bị bố ruột mắng cho té tát,
Chu Bảo Nghi không giấu nổi vẻ đắc ý, khóe mắt đuôi mày đều toát lên sự hả
hê.
Nhưng thật thất vọng, Ôn Nguyệt nghe xong chẳng thèm nhấc tay, chỉ ngước
lên cười khẩy:
“Dì bảo tôi nghe thì tôi phải nghe à? Thế thì tôi mất mặt quá?”
Nói xong, cô đứng dậy phủi phẳng nếp nhăn trên quần áo, quay sang dặn dò
quản gia Hứa đang đứng bên cạnh:
“Nếu Daddy nói với ông là muốn tìm tôi, thì bảo ông ấy gọi đến số máy ở Vịnh
Thiển Thủy. Còn loại người ‘cáo mượn oai hùm’, tôi không rảnh tiếp”
Dứt lời, Ôn Nguyệt mặc kệ sắc mặt đen như đít nồi của Chu Bảo Nghi, cầm túi
xách ung dung bước ra cửa.
Thấy cô nghênh ngang bỏ đi, Chu Bảo Nghi tức đến méo cả mặt, nghiến răng
rủa thầm “Cô cứ đợi đấy”, rồi lại lật đật chạy lên lầu. Vừa lao vào phòng, cô ta
đã cầm điện thoại lên khóc lóc ỉ ôi, đến khi đầu dây bên kia hỏi han dỗ dành,
cô ta mới bóp giọng nũng nịu:
“Lão công ~~~”
Tiếng gọi “lão công” ngọt xớt, lắt léo trăm đường, nghe mà chỉ muốn rụng rời
chân tay.
Vừa bước ra khỏi cổng nhà họ Ôn, hệ thống liền hỏi:
[Cô cứ thế mà đi à?]
“Ừ, đi chứ”
[Cô không sợ Chu Bảo Nghi tiếp tục mách lẻo với cha cô sao?]
“Mách thì mách, tôi có mất miếng thịt nào đâu” Ôn Nguyệt nhún vai, “Ông ấy
dám gọi điện mắng tôi, tôi cũng dám mắng lại ông ấy!”
Cô xuyên đến thế giới này đâu phải để chịu nhục.
[Nhưng trong sách dạy phải kính trên nhường dưới, hiếu thuận với cha mẹ
mà?]
Rõ ràng sau khi bị Ôn Nguyệt chê trách về trình độ đạo đức, hệ thống đã đi “tu
bổ” kiến thức bằng một đống sách vở. Chỉ có điều nó học hơi máy móc, chưa
biết biến báo nên giọng điệu lúc này đầy vẻ rối rắm:
[Dù sao Ôn Vinh Sinh cũng là cha cô, cô đôi co với ông ấy liệu có ổn không?]
Ôn Nguyệt không chê hệ thống, dù sao đạo đức cao vẫn tốt hơn là không có.
Nhưng cô chẳng hề chột dạ, hùng hồn đáp trả:
“Kính lão đắc thọ, nhưng tiền đề là người già đó phải đáng kính. Ngươi nhìn Ôn
Vinh Sinh xem: có mới nới cũ, cướp bồ của người khác, có điểm nào đáng để
tôi tôn trọng? Hơn nữa nước tôi có câu ‘Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng’. Ý
là lời nói thẳng tuy khó nghe nhưng lại tốt cho việc sửa chữa khuyết điểm. Khi
người lớn làm sai, hiếu thuận không phải là mù quáng nghe theo, mà là phải
dũng cảm chỉ ra cái sai đó”
Hệ thống trầm ngâm: [Vậy nên, cha cô tin lời phiến diện của Chu Bảo Nghi là
sai, cô mắng ông ấy thực ra là muốn tốt cho ông ấy?]
“Trẻ nhỏ dễ dạy”
[Hì hì]
Nghe tiếng cười ngây ngô của hệ thống vang lên trong đầu, Ôn Nguyệt vừa
đánh tay lái qua khúc cua, vừa hỏi bâng quơ:
“Lúc nãy ngươi bảo giảm giá 50% cho bằng chứng nào ấy nhỉ?”
Hệ thống đang ngơ ngác lập tức khôn ra: [Là kết quả xét nghiệm ADN giảm
50% ạ]
huong-cang-thap-nien-90/chuong-10-dua-noi-tiep-dua-tiephtml]
“Mỗi lần mua đều giảm à?”
[Chỉ giới hạn lần này thôi nha]
Thấy hệ thống không mắc bẫy, Ôn Nguyệt tắt nụ cười: “Thế thì không được”
[Hả?]
“Tất cả bằng chứng, đều phải giảm 50%” Ôn Nguyệt đưa ra yêu cầu, nhấn
mạnh từng chữ, “Mãi mãi”
[Cái này chắc chắn không được đâu, chủ hệ thống sẽ không đồng ý]
“Đó là việc của ngươi”
Tuy đây là lần đầu tiên Ôn Nguyệt bị trói định với hệ thống, cũng là lần đầu
tiên mua đồ từ nó, nhưng cô tin rằng nguyên lý kinh doanh trên đời đều giống
nhau.
Nếu coi việc “hóng biến” là một vụ làm ăn, thì hệ thống chính là nhãn hàng, Ôn
Nguyệt là đại lý phân phối, quần chúng ăn dưa là khách hàng, còn “điểm hóng
biến” là tiền tệ. Hàng hóa ở đây có thể là tin tức, bằng chứng, hoặc cả hai.
Giá cả hàng hóa thường do thị trường quyết định. Tất nhiên, một số mặt hàng
độc quyền thì người bán nắm quyền định giá.
Nhưng Ôn Nguyệt không tin có mức giá nào là cố định chết cứng. Ngay cả
những thương hiệu xa xỉ hàng đầu, khi gặp khách hàng VIP vẫn có những ưu
đãi ngầm.
Huống chi trong cuộc đàm phán vừa rồi, hệ thống đã chủ động đề nghị giảm
nửa giá. Điều này chứng tỏ trong mắt hệ thống, đống bằng chứng đó chẳng
phải hàng hiếm gì, và mức giảm 50% kia tuyệt đối không phải là giới hạn cuối
cùng.
Vì vậy, Ôn Nguyệt cảm thấy yêu cầu của mình chẳng hề quá đáng.
Tuy nhiên, cô không định tỏ ra quá cứng rắn. Sau khi đưa ra yêu cầu, cô bắt
đầu chuyển sang bài “khổ nhục kế”:
“Chuyện giảm giá này, ta biết ngươi rất khó xử, ta cũng không muốn tính toán
chi li đâu. Nhưng ngươi cũng biết đấy, ta bây giờ là người đang sống đếm
ngược từng ngày. Mỗi phút mỗi giây đối với ta đều quý giá vô cùng. Một phần
bằng chứng quan trọng ngốn mất 1/4 sinh mệnh còn lại của ta, ta thật sự rất
xót ruột”
Hệ thống yếu ớt nói: [Nhưng lần này ta đã giúp cô giảm giá rồi mà]
“Vẫn chưa đủ” Ôn Nguyệt giả vờ thở dài thườn thượt, “Tuy ta tin vụ này chúng
ta sẽ kiếm được khối điểm, nhưng ai dám chắc sau này lần nào cũng vớ được
‘dưa to’ như thế? Ai dám chắc lần nào cũng kiếm được nhiều điểm? Nếu ngay
cả việc sống sót lâu dài ta còn không lo nổi, thì lấy đâu ra nhiều điểm mà mua
bằng chứng cho ngươi?”
[Nhưng mà]
Ôn Nguyệt không muốn nghe chữ “nhưng”, cô ngắt lời:
“Đổi lại, ta cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý giảm giá, sau này ta sẽ
chăm chỉ đi săn tin, cố gắng lôi kéo thật nhiều người cùng hóng biến, phấn đấu
sớm ngày đưa ngươi lên làm Quán quân” Ôn Nguyệt khựng lại một chút, “Hệ
thống giúp ký chủ kiếm nhiều điểm nhất thì gọi là Quán quân à?”
[Chúng ta chỉ có danh hiệu Hệ thống Ưu tú thôi ạ]
“Được rồi, vậy ta sẽ nỗ lực kiếm điểm, giúp ngươi sớm trở thành Hệ thống Ưu
tú”
Vẽ xong cái “bánh vẽ” to đùng, Ôn Nguyệt nói đầy ẩn ý:
“Thống à, tuy chúng ta bên nhau chưa lâu, nhưng thật lòng ta rất quý ngươi.
Cho nên dù biết ngươi mới đi làm, kinh nghiệm còn non nớt”
Nghe đến đây, hệ thống không kìm được thốt lên “A” một tiếng, nội tâm hoảng
loạn tột độ. Nó không biết mình bị lộ tẩy thân phận “lính mới” từ lúc nào.
Thư Sách