Ôn Vinh Sinh hiểu rõ, nếu để Diệp Thiên Hoa thực hiện thành công vụ cướp và
cuỗm đi số vàng khổng lồ, những phát ngôn hùng hồn của Ôn Nguyệt hôm nay
sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Đối thủ cạnh tranh chắc chắn sẽ nhân cơ
hội này mà “bỏ đá xuống giếng”, đẩy Bách Hóa Lệ Vinh vào cuộc khủng hoảng
hình ảnh trầm trọng.
Nhưng trong nguy luôn có cơ.
Nếu Diệp Thiên Hoa không dám xuất hiện, hoặc bị cảnh sát tóm gọn, thì buổi
họp báo này sẽ trở thành cú PR tuyệt vời. Bách Hóa Lệ Vinh sẽ được ca ngợi là
doanh nghiệp dũng cảm, dám đương đầu với cái ác, luôn đặt an toàn của
khách hàng lên hàng đầu.
Khi đó, niềm tin của đối tác và khách hàng dành cho Lệ Vinh sẽ tăng vọt, danh
tiếng của tập đoàn cũng theo đó mà bay xa.
Vì thế, sau khi nghe Trần Kế Khang mách lẻo, Ôn Vinh Sinh chẳng những
không giận mà còn thầm khen ngợi sự quyết đoán của con gái.
Tuy nhiên, trước mặt “công thần”, ông vẫn phải đóng vai người hòa giải: “A
Nguyệt lần này đúng là hơi bốc đồng. Nhưng mà tuổi trẻ mà, không vấp ngã thì
sao trưởng thành được? Ông là chú nó, bỏ qua cho nó đi. Cái gì? Nó dám chỉ
thẳng mặt ông mà mắng à? Con bé này láo quá! Để tôi gọi điện mắng nó một
trận ra trò”
Nói đến đó, ông cúp máy cái rụp, cười khẩy: “Lão già Trần Kế Khang này” Thật
là ngây thơ!
Vừa dứt lời, ông gọi ngay cho Ôn Nguyệt, kể lại chuyện Trần Kế Khang vừa
“mách lẻo”.
Ôn Nguyệt cười khinh bỉ: “Ông ta còn mặt mũi đi mách lẻo với daddy à?”
“Lão Trần dạo này đúng là hơi bảo thủ thật”
“Daddy đừng có dùng từ ‘bảo thủ’ mà xúc phạm sự bảo thủ!” Ôn Nguyệt ngắt
lời, kể lại vắn tắt cuộc đối thoại với Trần Kế Khang, “Có một người lãnh đạo
như thế, Lệ Vinh chưa sập tiệm đúng là kỳ tích của nhân loại”
“Dù sao ông ta cũng là công thần khai quốc, cùng daddy vào sinh ra tử, cũng
phải nể mặt ông ta một chút chứ”
“Thế nên công thần được quyền miễn tử kim bài, kể cả khi ông ta đục khoét
công ty đến rỗng tuếch?”
Ôn Vinh Sinh nhạy bén hỏi ngay: “Con nắm được thóp gì của ông ta rồi phải
không?”
“Con biết một số chuyện, nhưng chưa đến lúc tung bằng chứng,” Ôn Nguyệt đi
thẳng vào vấn đề, “Con muốn xác nhận một chuyện: Nếu con hạ bệ được Trần
Kế Khang, con có được thượng vị không?”
“Thượng vị ý con là”
Ôn Nguyệt bước đến bên cửa sổ sát đất, nhìn dòng người hối hả bên dưới,
dõng dạc tuyên bố: “Con muốn làm Tổng Giám đốc Bách Hóa Lệ Vinh”
Đầu dây bên kia, tiếng cười của Ôn Vinh Sinh vang lên: “Còn phải xem con làm
việc thế nào đã”
Ông không nói rõ là việc gì, Ôn Nguyệt cũng không hỏi lại, chỉ đáp gọn lỏn:
“Được, daddy cứ chờ xem”
Giới truyền thông Hương Giang làm việc cực kỳ năng suất. Báo giấy phải đợi
in, nhưng tin tức truyền hình thì có thể phát sóng ngay lập tức.
Họp báo kết thúc lúc 11 giờ trưa, đến 2 giờ chiều đã có bản tin nóng hổi trên
TV.
Và thế là, điểm “hóng dưa” của Ôn Nguyệt bắt đầu nhảy số.
Ban đầu chỉ lác đác vài điểm, hệ thống còn chẳng buồn báo. Nhưng sau 5 giờ
chiều, tốc độ tăng trưởng bắt đầu chóng mặt. Đến sau bữa tối, con số đã tăng
vọt như tên lửa.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-157-nu-pho-tong-lat-bai-ngua-cu-hich-tu-
truyen-thonghtml]
Trước khi đi ngủ, Ôn Nguyệt kiểm tra tài khoản: Tăng hơn 600.000 điểm!
Dù đã dự đoán sự trở lại của Diệp Thiên Hoa sẽ mang về kha khá điểm, nhưng
cô vẫn nghĩ “mùa thu hoạch” chỉ thực sự đến sau khi vụ cướp xảy ra.
Kế hoạch “tin độc quyền” bị bể vì Diệp Thiên Hoa không xuất hiện, nhưng buổi
họp báo bất đắc dĩ này lại mang đến hiệu quả bất ngờ.
Ôn Nguyệt cứ nghĩ chỉ kiếm được vài chục nghìn điểm lẻ tẻ, ai ngờ cái tên “Tặc
vương” vẫn còn sức hút kinh khủng đến thế sau 10 năm ẩn dật.
Cũng dễ hiểu thôi, người dân Hương Giang vốn rất quan tâm đến các vụ án
hình sự. Vụ giếc người liên hoàn nhà họ Chung trước đây đã mang về cho cô
hơn 4 triệu điểm.
Diệp Thiên Hoa tuy mục đích chính là cướp vàng, nhưng bàn tay hắn đã nhuốm
máu không ít người. 10 năm trước, hắn từng bắt cóc và sát hại dã man một
bé gái, chưa kể bao nhiêu người vô tội bị vạ lây trong các vụ đấu súng.
Trước thảm họa, ai dám chắc mình không phải là nạn nhân tiếp theo?
Đến giờ cao điểm sáng hôm sau, số điểm Ôn Nguyệt thu được từ vụ này đã
vượt mốc 1 triệu.
Cùng lúc đó, Bách Hóa Lệ Vinh chi nhánh Vịnh Đồng La rơi vào tình trạng vắng
như chùa bà Đanh.
Không chỉ riêng Lệ Vinh, cả khu Vịnh Đồng La sầm uất bỗng chốc trở nên đìu
hiu. Trừ những nhân viên văn phòng bắt buộc phải đi làm, chẳng ai dám bén
mảng tới đây. Các trung tâm thương mại rơi vào cảnh nhân viên đông hơn
khách hàng.
Thậm chí, hiệu ứng “Tặc vương” lan rộng ra toàn bộ các tiệm vàng ở Hương
Giang. Doanh số bán vàng tụt dốc không phanh. Ai biết được bọn cướp có đổi
mục tiêu sang tiệm vàng mình đang định mua hay không? Vàng thì lúc nào
mua chẳng được, mạng sống mới là quan trọng nhất!
Các chủ tiệm vàng thì đứng ngồi không yên. Người thì đóng cửa chuyển vàng
đi nơi khác lánh nạn, kẻ thì đánh liều mở cửa với tâm lý cầu may “chắc nó
chừa mình ra”.
Cả Hương Giang bao trùm trong bầu không khí căng thẳng tột độ.
Nhưng Hương Giang là thành phố không ngủ, nhịp sống hối hả khiến mọi tin
tức đều nhanh chóng trôi vào dĩ vãng.
Một tuần trôi qua yên ả, không thấy bóng dáng Diệp Thiên Hoa đâu, sự cảnh
giác của mọi người bắt đầu lơi lỏng.
Người hả hê nhất chính là Trần Kế Khang. Ông ta đi rêu rao khắp công ty rằng
Ôn Nguyệt chỉ là cô tiểu thư non nớt, chưa trải sự đời, kinh doanh mà cứ sợ
bóng sợ gió. Thậm chí còn bóng gió khuyên cô nên sớm về nhà chồng cho
rảnh nợ.
Đúng lúc này, Hoàng Đại Dũng – kẻ đang lẩn trốn kỹ càng – cuối cùng cũng
nhận được điện thoại từ Diệp Thiên Hoa.
Thư Sách