Madam Từ đương nhiên không muốn xảy ra chuyện. Bà ta sắp 60 tuổi, chỉ
mong chờ đến ngày về hưu an lành, mấy năm nay đều cố gắng “dĩ hòa vi quý”,
tránh xa mọi rắc rối.
Lời của Ôn Nguyệt đã đánh trúng vào tâm tư đó. Sau một hồi cân nhắc, bà ta
đồng ý bố trí lực lượng.
Ôn Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội đề nghị: “Madam, lần này tốt nhất
nên sử dụng những gương mặt hoàn toàn mới. Băng nhóm Diệp Thiên Hoa
từng phát hiện ra cảnh sát, dù chúng ta chưa rõ nguyên nhân, nhưng để tránh
rút dây động rừng, hãy để những người hắn chưa từng gặp mặt làm nhiệm vụ”
Yêu cầu này khiến Madam Từ hơi khó xử. Đồn cảnh sát Loan Tử nhân lực có
hạn, đợt trước đã tung ra hơn nửa quân số, còn lại toàn là nhân viên văn phòng
hoặc hậu cần.
“Hay là phối hợp với các đơn vị khác?” Ôn Nguyệt gợi ý, “Phi Hổ Đội (SDU) thì
sao? Vụ án lớn thế này chắc chắn nằm trong thẩm quyền của họ mà”
Đây quả là một ý kiến hay. Madam Từ đồng ý liên hệ với bên Phi Hổ Đội, và xin
phép giữ lại đoạn ghi âm làm bằng chứng thuyết phục họ.
Madam Từ tuy hay đắn đo nhưng khi đã quyết thì hành động rất nhanh gọn.
Ngay trưa hôm đó, bà đã đạt được thỏa thuận với Phi Hổ Đội và nhanh chóng
lên phương án mai phục mới.
Rút kinh nghiệm từ thất bại lần trước, dù chưa rõ nguyên nhân lộ bài (có thể
do thay đổi nhân viên tiệm vàng đột ngột, hoặc tăng cường cảnh sát tuần tra
quá lộ liễu), lần này cảnh sát quyết định chơi bài “lấy bất biến ứng vạn biến”.
Họ không bố trí cảnh sát chìm vào các tiệm vàng nữa. Thay vào đó, một số
trinh sát mặc thường phục sẽ giả làm khách đi dạo phố hoặc ẩn nấp trên các
tòa nhà cao tầng xung quanh. Lực lượng chủ chốt sẽ túc trực tại đồn cảnh sát,
sẵn sàng xuất kích ngay khi có biến.
Về lý thuyết, sau khi báo án xong, nhiệm vụ của Ôn Nguyệt coi như hoàn
thành. Việc vây bắt tội phạm là trách nhiệm của cảnh sát.
Với cái thể lực “bún riêu” của mình, cô biết xuất hiện ở hiện trường chẳng
những không giúp được gì mà còn vướng chân vướng tay, thậm chí thành bia
đỡ đạn cho bọn cướp. Vì thế, ban đầu cô định ở nhà nghe ngóng tin tức như
lần trước.
Nhưng đến trưa, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.
Trong các vụ án trước đây, Diệp Thiên Hoa luôn để đàn em ra tay trước, còn
hắn xuất hiện cuối cùng để “dọn dẹp” và chỉ huy rút lui.
Lần này, cảnh sát đã mai phục sẵn. Lỡ như đàn em vừa hành động, cảnh sát
đã ập vào tóm gọn thì sao? Liệu con cáo già Diệp Thiên Hoa có ngu ngốc lao
vào lưới hay sẽ cao chạy xa bay?
Nếu đây là phim hành động, có lẽ hắn sẽ vì nghĩa khí huynh đệ mà liều mạng
cứu đồng bọn. Nhưng đây là đời thực, và Diệp Thiên Hoa là kẻ sẵn sàng thí tốt
để giữ mạng mình.
Hắn là linh hồn của băng cướp, là kẻ nguy hiểm và khó đối phó nhất. Đám đàn
em nếu trốn thoát chưa chắc đã làm nên trò trống gì, nhưng nếu để Diệp Thiên
Hoa lọt lưới, chắc chắn hắn sẽ quay lại và gieo rắc thêm nhiều tai ương kinh
hoàng hơn nữa.
Liệu lần này hắn có trốn thoát không? Rất có thể. Và khi đó, mất đi “tai mắt”
Hoàng Đại Dũng, Ôn Nguyệt sẽ hoàn toàn mù tịt về hành tung của hắn.
Nhưng kể cả cô có mặt ở hiện trường thì sao? Chắc gì đã phát hiện ra hắn giữa
biển người? Mà có gặp, chưa kịp làm gì có khi đã bị hắn tóm làm con tin rồi.
Thôi, thân mình lo chưa xong, anh hùng rơm làm gì cho khổ.
Nhưng mà. thật sự là bó tay chịu trói sao?
Ôn Nguyệt mở giao diện Cửa hàng Hệ thống, bấm vào mục “Bảo Mệnh”.
* Kim Chung Tráo: Giá 1 triệu điểm ăn dưa/giờ. Công dụng: Đao thương bất
nhập, mình đồng da sắt.
* Vịnh Xuân Quyền (Cấp Đại Sư): Giá 300.000 điểm ăn dưa/30 phút. Công
dụng: Biến thành cao thủ võ lâm trong tích tắc.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-159-man-tu-thu-voi-dich-hoaihtml]
Kết hợp hai món này lại, dù cô có là “bún riêu” cũng dư sức cân cả băng Diệp
Thiên Hoa trong mưa bom bão đạn.
Thư Sách
Nhìn lại số dư tài khoản vừa tăng thêm hơn 2 triệu điểm nhờ vụ “Tặc vương tái
xuất”, Ôn Nguyệt cắn răng quyết định: Chơi lớn một phen! Coi như tri ân
khách hàng đã cống hiến điểm cho mình.
Hơn nữa, chỉ mới tung tin đồn đã kiếm được 2 triệu điểm. Nếu lần này cô đích
thân tóm gọn Diệp Thiên Hoa, số điểm thu về chắc chắn phải gấp đôi, gấp ba!
“Phú quý hiểm trung cầu, phú quý hiểm trung cầu” (Muốn giàu sang phải liều
mạng).
Ôn Nguyệt niệm thần chú ba lần để trấn an bản thân, rồi gọi điện cho chuyên
gia trang điểm.
Tuy nhiên, khi vừa hóa trang xong xuôi chuẩn bị lên đường, Ôn Nguyệt vấp
phải sự cản trở quyết liệt.
Người cản đường không ai khác chính là Dịch Hoài.
Dù bận trăm công nghìn việc, nhưng khi biết Lệ Vinh Bách Hóa bị Diệp Thiên
Hoa nhắm đến, anh luôn theo sát tình hình. Ôn Nguyệt cũng không giấu giếm,
nên anh biết rõ hôm nay là ngày băng cướp định ra tay.
Vì lo lắng, anh đã đẩy hết việc không quan trọng, tranh thủ về nhà sớm để ở
bên vợ.
Vừa bước vào cửa, thấy Ôn Nguyệt trong bộ dạng hóa trang “bà cô già” chuẩn
bị đi đâu đó, Dịch Hoài đoán ngay ra ý định của cô.
“Không được! Em tuyệt đối không được đến Vịnh Đồng La lúc này. Quá nguy
hiểm!” Anh kiên quyết ngăn cản.
“Em tự bảo vệ được mình mà”
Dịch Hoài nhìn cô đầy hoài nghi: “Nếu em tự bảo vệ được mình thì lần trước đã
không bị thương rồi”
“Lần trước là tai nạn ngoài ý muốn” Ôn Nguyệt ngập ngừng.
Có những chuyện có thể giấu người ngoài, nhưng không thể qua mắt người
đầu gối tay ấp. Dịch Hoài là người thông minh, chắc chắn anh đã nhận ra
những điều bất thường ở cô. Nhưng vì tôn trọng và yêu thương, anh chưa bao
giờ vạch trần hay ép buộc cô phải nói ra bí mật của mình. Anh cho cô không
gian riêng, tôn trọng thế giới riêng của cô.
Chính sự tinh tế đó khiến Ôn Nguyệt cảm thấy thoải mái và tin tưởng anh hơn.
Hiện tại, cô vẫn chưa sẵn sàng chia sẻ toàn bộ về hệ thống. Nhưng có lẽ, hé lộ
một chút cũng không sao?
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Ôn Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Dịch Hoài,
nghiêm túc nói:
“Dịch Hoài, anh nghe này. Lần tai nạn xe đó, nếu em thực sự không có khả
năng tự bảo vệ mình, thì em đã không chỉ bị thương nhẹ ở đầu đâu. Thậm chí,
cả những người trên xe lúc đó có lẽ cũng không còn mạng mà trở về. Anh hiểu
ý em chứ?”