Đầu dây bên kia, Ôn Gia Kỳ không cam lòng: “Rồi sao nữa? Daddy không định
quay về xử lý chuyện này sao?”
Ôn Vinh Sinh bật cười, giọng điệu hờ hững: “Chỉ là một tờ báo lá cải vô danh
đăng tin vịt, có đáng để ta bỏ dở công việc quan trọng chạy về xử lý không?”
“Tin vịt nỗi gì! Báo đăng rõ ảnh gia đình ba người họ, còn có cả kết quả xét
nghiệm ADN nữa kìa!” Sợ cha không ý thức được mức độ nghiêm trọng của
vấn đề, Ôn Gia Kỳ cố tình nhấn mạnh, “Daddy! A Lương chắc chắn không phải
con ruột của cha!”
Nghe đến ảnh chụp và xét nghiệm ADN, Ôn Vinh Sinh cau mày, nhưng đến câu
cuối cùng của con gái thì sự hoài nghi của ông ta lại chuyển hướng.
Miệng ông ta luôn nói “gia hòa vạn sự hưng”, nhưng trong lòng thừa biết mấy
bà vợ chẳng ai ưa ai, con cái cũng mỗi người một toan tính. Trong đó, phe bà
hai và bà tư đấu đá nhau kịch liệt nhất trong mấy năm gần đây.
Đơn giản vì cả hai phe đều có con trai, và người thừa kế chắc chắn sẽ xuất
hiện từ một trong hai phe này.
Đây cũng là ý định của Ôn Vinh Sinh. Ông ta tư tưởng cổ hủ, trọng nam khinh
nữ, tuyệt đối không muốn giao gia sản cho con gái để rồi sau này sản nghiệp
đổi sang họ khác.
Nhưng chứng kiến bà hai và bà tư đấu đá tàn nhẫn như vậy, ông ta cũng thấy
phiền lòng.
Nếu Gia Lương lớn hơn chút nữa, đã tốt nghiệp đại học, ông ta sẽ rất vui khi
thấy cảnh này. Thương trường như chiến trường, đàn ông không tàn nhẫn thì
không giữ được cơ nghiệp.
Nhưng Gia Lương còn quá nhỏ, nó mới 8 tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ. Đấu đá
sớm như vậy, ông ta sợ nó gặp chuyện chẳng lành.
Ông ta đã mất đi một đứa con trai, không muốn mất thêm đứa thứ hai.
Vì vậy, sau câu nói đầy tính khẳng định của Ôn Gia Kỳ, Ôn Vinh Sinh nhanh
chóng kết luận: cô con gái cả tâm cơ đơn giản này đang bị phe bà hai giật dây
làm “tiên phong”.
Giọng Ôn Vinh Sinh trở nên nghiêm khắc: “Chuyện này ta tự có tính toán. Thay
vì nhọc lòng chuyện nhà mẹ đẻ, con nên dành thời gian quan tâm đến thằng
Vĩnh Khang nhiều hơn đi”
Ôn Gia Kỳ gân cổ lên kêu: “Ba!”
“Ta còn có việc, cúp máy đây!” Ôn Vinh Sinh không muốn nghe cô nói nhảm
nữa, dứt khoát dập máy.
Nhưng vừa tắt máy của con gái, Ôn Vinh Sinh liền nhận được cuộc gọi “thăm
hỏi” từ một người bạn.
Mang tiếng là an ủi, nhưng thực chất đối phương nói chuyện toàn châm chọc
việc ông ta “đổ vỏ”. Hai người ngoài mặt là bạn bè nhưng trên thương trường
lại là đối thủ cạnh tranh, ngáng chân nhau không ít lần.
Nếu cuộc gọi của Ôn Gia Kỳ còn khiến Ôn Vinh Sinh bình tĩnh suy xét, thì sau
màn châm chọc của “lão bạn”, ông ta không thể ngồi yên được nữa.
Đầu tiên, Ôn Vinh Sinh gọi điện mắng té tát lãnh đạo bộ phận PR. Cả buổi sáng
ông ta nhận được hai cuộc gọi về vụ này, thế mà bộ phận PR lại im thin thít,
chẳng có phản ứng gì. Bọn họ ăn lương để làm cảnh à?
Tiếp đó, ông ta gọi trợ lý vào, ra lệnh đích thân liên hệ Chủ tịch Hiệp hội Báo
chí, yêu cầu gỡ bỏ ngay bài báo kia. Đồng thời cho người điều tra xem tờ báo
lá cải kia thuộc công ty giải trí nào, ai đứng sau giật dây, cần thiết thì khởi kiện
ngay lập tức.
Sắp xếp xong xuôi, cơn giận trong lòng Ôn Vinh Sinh mới dịu đi đôi chút. Ông
ta cầm điện thoại gọi cho Chu Bảo Nghi.
Chuông reo bảy tám hồi vẫn không ai bắt máy. Trong lúc chờ đợi, đôi lông mày
Ôn Vinh Sinh dần nhíu chặt. Tắt máy, ông ta sầm mặt gọi về nhà, yêu cầu quản
gia Hứa nghe máy, rồi hỏi xem Chu Bảo Nghi có ở nhà không.
Biết Chu Bảo Nghi sáng sớm đã đến phòng tranh, trợ lý đã tìm ở phòng cô ta
nhưng không thấy điện thoại để quên, Ôn Vinh Sinh đành gọi đến phòng tranh.
Người nghe máy là quản lý phòng tranh. Nghe câu hỏi của ông chủ lớn, anh ta
run rẩy trả lời:
“Bà chủ hôm nay có đến phòng tranh, nhưng bà ấy không ở lại lâu mà đi ngay.
Có điều”
Thư Sách
“Có điều cái gì?”
“Nửa tiếng trước, bà chủ gọi điện cho tôi bảo cần tiền gấp, yêu cầu tôi chuyển
hết vốn lưu động cho bà ấy”
huong-cang-thap-nien-90/chuong-17-nang-chay-han-truyhtml]
Tim Ôn Vinh Sinh thót lại: “Cô ta cần vốn làm gì?”
“Tôi không biết ạ. Bà ấy là chủ, bảo cần tiền thì tôi phải chuyển thôi ạ!” Quản lý
nói xong mới sực nhận ra điều gì đó, “Ông Ôn, bà chủ bên kia. có phải xảy ra
chuyện gì không ạ?”
Ôn Vinh Sinh không trả lời, trực tiếp cúp máy, sắc mặt ngày càng âm trầm
đáng sợ.
Nửa phút trôi qua, hoặc có thể là hai ba phút, ông ta đột ngột bật dậy khỏi ghế
sô pha, tung một cú đá trời giáng vào chiếc bàn trà trước mặt, tạo nên tiếng
động lớn “Rầm!”.
Trợ lý vừa nghe xong điện thoại đi tới cửa, nghe thấy tiếng động lớn vội vàng
gõ cửa hỏi vọng vào: “Ông chủ sao vậy ạ?”
Vì quá tức giận, cơ mặt Ôn Vinh Sinh giật giật liên hồi. Mãi một lúc sau, ông ta
mới điều hòa lại nhịp thở, quát lớn: “Vào đi!”
Khi trợ lý bước vào, Ôn Vinh Sinh nhanh chóng ra lệnh:
“Thứ nhất, liên hệ ngay với Hải quan và nhân viên sân bay Hương Giang, bằng
mọi giá phải chặn Chu Bảo Nghi lại cho tôi!”
“Thứ hai, gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của Ôn Gia Lương, xem nó còn ở
trường không!”
“Thứ ba,” Ôn Vinh Sinh hít sâu một hơi, “Đặt vé máy bay về Hương Giang cho
tôi. Ngay lập tức!”
..
[Chu Bảo Nghi biết tin rồi!]
[Bà ta và Tiền Gia Minh vừa cãi nhau kịch liệt!]
[Á! Bọn họ định bỏ trốn!]
[Chu Bảo Nghi đã rút hết vốn liếng từ phòng tranh, cộng thêm tiền trong tài
khoản cá nhân, chuyển hết vào tài khoản nước ngoài của Tiền Gia Minh!]
Trong khi Ôn Vinh Sinh và Chu Bảo Nghi đang diễn vở kịch “Nàng chạy, hắn
truy”, thì Ôn Nguyệt đang nằm thư giãn dưới ô che nắng bên hồ bơi biệt thự,
vừa nhâm nhi nước trái cây ngắm biển, vừa nghe hệ thống tường thuật trực
tiếp.
Nghe đến đây, Ôn Nguyệt không nhịn được thắc mắc:
[Sao bà ta lại chuyển hết tiền cho Tiền Gia Minh? Tài khoản nước ngoài của bà
ta chẳng phải đứng tên bà ta sao?]
Hệ thống giải đáp: [Bà ta có tài khoản cá nhân ở nước ngoài, nhưng Tiền Gia
Minh bảo rằng cha cô nắm rõ các tài khoản đó, chuyển tiền vào đấy dễ bị phát
hiện và phong tỏa]
[Phát hiện thì đã sao? Đó là tài khoản cá nhân của Chu Bảo Nghi, Ôn Vinh Sinh
làm gì có quyền phong tỏa hết. Hơn nữa với quyền thế và tiền bạc của ông ta,
dù tiền có chuyển vào tài khoản của Tiền Gia Minh thì ông ta muốn tra cũng ra
thôi, chỉ là vấn đề sớm muộn. Nếu muốn không bị truy vết, cách tốt nhất là
mang theo tiền mặt chứ. Nhưng Tiền Gia Minh lại không đề xuất phương án
đó]
Hệ thống tra cứu dữ liệu một chút rồi xác nhận: [Đúng là như vậy thật]
[Thế nên ta mới thấy gã Tiền Gia Minh này rất có vấn đề. Hoặc là hắn muốn
nắm đằng chuôi sau khi ra nước ngoài, hoặc là hắn căn bản không có ý định
đưa Chu Bảo Nghi đi cùng]
Tiếp theo