Ôn Nguyệt rất ngạc nhiên khi hệ thống cảnh báo về Chu Kim Long. Rốt cuộc
“quả dưa” trên người lão cáo già này là gì?
Hệ thống bình thản đáp: 【 Bởi vì tất cả đều là giả dối. 】
【 Hả? 】
【 Chu Kim Long và vợ đúng là thanh mai trúc mã, cưới nhau ngay sau khi tốt
nghiệp. Nhưng thời trẻ hắn chơi bời trác táng vô cùng, thậm chí còn ngoại tình
với. em vợ. 】
【 Vãi chưởng! 】 Ôn Nguyệt suýt đánh rơi gậy golf, liếc nhìn người đàn ông
đang tập trung phát bóng, 【 Thế mà vợ hắn nhịn được? 】
Ở đời, đàn ông ngoại tình nhan nhản, nhiều phụ nữ chọn cách nhẫn nhịn vì con
cái hay tài sản. Nhưng ngoại tình với em ruột của vợ. đây là nỗi nhục nhã mà
người bình thường khó lòng nuốt trôi.
【 Lúc cưới, nhà Chu Kim Long chỉ có một tiệm vàng nhỏ. Khi vợ hắn phát hiện
chuyện động trời kia, tiệm vàng đã mở rộng thành chuỗi mười mấy cửa hàng,
thương hiệu Chu Phúc Kim đang lên như diều gặp gió. Chắc bà ấy không cam
lòng dâng thành quả bao năm vun đắp cho kẻ khác hưởng thụ? 】 Hệ thống
suy đoán.
Ôn Nguyệt trầm mặc.
Đúng vậy, vun vén cho một “cổ phiếu tiềm năng” từ lúc trắng tay đến khi thành
công rực rỡ, rồi bị đá ra rìa, ai mà cam tâm?
Mẹ của nguyên thân chẳng phải cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự sao?
Khi xưa Ôn Vinh Sinh nghèo rớt mồng tơi, bà đã dốc hết tiền tiết kiệm giúp ông
khởi nghiệp. Khi công ty gặp khó, bà lại dùng tài sản thừa kế của cha mẹ để
vực dậy.
Kết quả? Ôn Vinh Sinh vừa phất lên liền rước tiểu tam về nhà. Bành Lệ Phân
không chịu nhường ngôi, cố gắng níu kéo. Nhưng đàn ông ngoại tình như cổ
phiếu rớt giá không phanh, càng đầu tư càng lỗ. Cuối cùng, bà phải trả giá
bằng cái chết của con trai mới chịu tỉnh ngộ, đưa con gái về Vịnh Thiển Thủy
ở ẩn.
Ôn Nguyệt hỏi tiếp: 【 Rồi sao nữa? Giờ hắn hối cải chưa? Hay chỉ chuyển
sang ‘ăn vụng’ kín đáo hơn? 】
Hệ thống đáp: 【 Cũng không hẳn là hối cải. Mấy năm nay hắn. không được
ổn cho lắm. 】
【】
Ôn Nguyệt tò mò: 【 ‘Không ổn’ là liệt dương à? 】
【 Không đến mức đó, chỉ là thời gian hơi ngắn. 】
【 Ngắn cỡ nào? 】
【 Chắc dưới 3 giây. 】
【 Ồ. thế thì ngắn thật. 】
Nhưng đàn ông, dù có “yếu” hay liệt hẳn thì vẫn có trăm phương ngàn kế để
chơi bời nếu muốn. Việc Chu Kim Long thực sự hồi tâm chuyển ý hay chỉ đang
diễn vai người chồng mẫu mực thì khó mà nói trước được.
Thư Sách
Dù sao thì chuyện đời tư của hắn cũng chẳng liên quan gì đến cô. Thông tin
này chỉ giúp cô hiểu rõ hơn về bản chất “ngụy quân tử” của đối thủ, biết đâu lại
hữu dụng trên bàn đàm phán.
Màn hỏi đáp với hệ thống kết thúc cũng là lúc Chu Kim Long đánh xong. Đến
lượt Ôn Nguyệt.
Kết quả không ngoài dự đoán: Cô thua đậm.
Ôn Nguyệt chẳng lấy làm phiền lòng, còn Chu Kim Long thì tỏ vẻ rất hả hê. Hai
người vui vẻ di chuyển vào hội quán uống cà phê.
Đương nhiên là Ôn Nguyệt mời, ai bảo Bách Hóa Lệ Vinh đang ở thế yếu cần
người ta gia hạn hợp đồng.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-183-bi-mat-cua-lao-cao-gia-cu-danh-phong-
bihtml]
Khuấy nhẹ ly cà phê, Ôn Nguyệt đi thẳng vào vấn đề, bỏ qua cái cớ Trần Kế
Khang. Nhắc đến tên kẻ bại trận chỉ tổ hạ thấp vị thế của mình.
Chu Kim Long cũng không nhắc đến Trần Kế Khang nữa. Chiêu bài đó chỉ dùng
để lòe Lương Gia Minh thôi, chứ trước mặt Tổng Giám đốc (dù là quyền) như
Ôn Nguyệt thì không cần thiết.
Nhưng hắn ta “hét giá” không nể nang gì: Giảm 50% tiền thuê.
“Chu Phúc Kim là thương hiệu vàng bạc hàng đầu Hương Giang. Chúng tôi mở
ở đâu là khách kéo đến đó, thậm chí còn kéo khách cho cả trung tâm thương
mại. Giảm một nửa tiền thuê đâu có quá đáng, phải không?”
“Quá đáng thì không dám nói, nhưng mấy năm nay giá bất động sản Hương
Giang tăng chóng mặt, tiền thuê mặt bằng cũng leo thang theo. Mức giá Lệ
Vinh đưa ra để giữ chân Chu Phúc Kim đã là cực kỳ ưu đãi rồi. Hơn nữa, ‘rượu
thơm cũng sợ ngõ sâu’, thương hiệu có nổi tiếng đến mấy mà chọn địa điểm
hẻo lánh thì doanh thu cũng ảnh hưởng. Tôi tin rằng ở những vị trí đắc địa như
Lệ Vinh, không ai có thể đưa ra mức giá tốt hơn”
“Chưa chắc đâu nhé,” Chu Kim Long cười khẩy, “Thú thật với cô, gần đây có rất
nhiều trung tâm thương mại tiếp cận tôi, giá họ đưa ra còn hấp dẫn hơn Lệ
Vinh nhiều”
Hệ thống lập tức “bóc phốt”: 【 Xạo đấy. Đúng là có nhiều nơi mời chào, nhưng
chỉ có hai trung tâm nhỏ đưa giá thấp hơn Lệ Vinh. Mà hai chỗ đó vị trí xấu,
đẳng cấp kém xa Lệ Vinh. 】
Thương hiệu cần trung tâm thương mại để nâng tầm đẳng cấp cũng như trung
tâm cần thương hiệu để hút khách. Chu Phúc Kim mà chui vào mấy cái trung
tâm hạng bét thì còn gì là mặt mũi “vạn niên lão nhị”.
Có hệ thống chống lưng, Ôn Nguyệt tự tin cười đáp:
“Tiền thuê thì tôi thực sự không giảm thêm được nữa. Nhưng Chu tổng kinh
doanh vàng bạc đá quý chắc hiểu rõ hơn ai hết: An toàn là trên hết. Vụ Tặc
vương Diệp Thiên Hoa tái xuất tháng trước chắc ông cũng biết chứ? Băng
nhóm của hắn nhắm vào Lệ Vinh, nhưng chúng tôi đã nắm được tin tình báo,
phối hợp với cảnh sát tóm gọn cả ổ”
“Tôi có biết chuyện này,” Chu Kim Long gật gù, nhớ lại hình ảnh trên báo, “Cô
Ôn quả thực rất dũng cảm!”
Ôn Nguyệt khiêm tốn nhận lời khen: “Con người ai cũng biết xu lợi tị hại. Nếu là
ông, biết trước nguy hiểm, ông có dám đến hiện trường không?”
“Thú thật là không” Chu Kim Long thành thật đáp.
“Nhưng tôi thì dám” Thực ra lúc đó cô cũng định chuồn, nhưng chuyện đó
không ảnh hưởng đến màn “chém gió” này, “Sau khi đích thân bắt được Diệp
Thiên Hoa, tôi không dám nói là vĩnh viễn, nhưng tôi tin chắc rằng ít nhất trong
vài năm tới, các tiệm vàng tại Lệ Vinh Bách Hóa sẽ an toàn hơn bất kỳ nơi nào
khác”
Chu Kim Long trầm ngâm suy nghĩ.
Ôn Nguyệt bồi thêm: “Chu tổng cứ làm một phép tính đơn giản: Nếu vụ cướp
của Diệp Thiên Hoa thành công, thiệt hại của ông lớn hơn, hay số tiền thuê
nhà mà ông đòi giảm lớn hơn?”
Vịnh Đồng La là khu đất vàng, tiệm của Chu Phúc Kim ở đó quy mô rất lớn.
Trong số các tiệm vàng bị nhắm đến, Chu Phúc Kim là con mồi béo bở nhất.
Nếu Diệp Thiên Hoa không bị bắt, chỉ riêng vụ đó Chu Kim Long đã mất trắng
cả chục triệu tệ.
Nhưng Chu Kim Long vẫn cứng cỏi: “Nếu bị cướp, bảo hiểm sẽ đền bù. Còn tiền
thuê nhà nộp cho cô thì bảo hiểm nào đền cho tôi?”