Ta Dựa Vào Hóng "Drama" Để Trở Thành Tỷ Phú Hương Cảng [Thập Niên 90]

Chương 2: Tòa soạn "sắp sập tiệm"



Nếu trong tay có tin “hot” hàng thật giá thật, thì lo gì thiếu quần chúng hóng

chuyện? Chẳng mấy chốc mà cô sống lâu trăm tuổi ngay.

Vấn đề nằm ở chỗ cô xuyên không đúng thời điểm.

Năm 1994, điện thoại thông minh chưa ra đời, ai sang chảnh lắm thì dùng cục

gạch Motorola. Đừng nói đến smartphone, máy tính thời này còn chưa có mục

Giải trí. Nguồn tin tức chủ yếu của mọi người vẫn là báo giấy.

Đó cũng là lý do chính khiến Ôn Nguyệt lặn lội đến phố Vĩnh Lợi: cô đứng tên

sở hữu một công ty báo chí.

Nhưng ai mà ngờ được, cái tòa soạn báo của cô mỗi tháng chỉ bán được lèo

tèo 2.200 cuốn tuần san! Với cái doanh số thảm hại này, cô phải bóc bao

nhiêu cái phốt mới đủ điểm đổi lấy tuổi thọ đây?

..

Ở nơi “tấc đất tấc vàng” như Hương Giang, văn phòng Tòa soạn Đông Giang

rộng 600 feet (khoảng gần 60m2) cũng không tính là nhỏ, nếu để ở thì dư dả.

Nhưng để mở công ty thì chật chội vô cùng, dù cho cái công ty này đang bên

bờ vực phá sản.

Không gian chưa đầy 60 mét vuông được chia làm ba khu vực: phòng tư liệu,

phòng chủ biên và văn phòng chung bên ngoài.

Trong văn phòng chung kê bốn cái tủ hồ sơ sát tường, sáu cái bàn làm việc.

Bốn bàn có người ngồi, hai bàn còn lại đặt điện thoại, máy fax, máy in. cùng

đống tài liệu, thư từ chất cao như núi.

Khi Ôn Nguyệt bước lên, văn phòng vắng hoe, chỉ có một người phụ nữ ngoài

ba mươi đang gà gật ngủ. Nghe tiếng động, chị ta ngẩng đầu lên, thấy người lạ

liền hỏi một câu tiếng Quảng đặc sệt: “Cô là ai? Tới làm gì đó?”

Dù hệ thống đã cài gói ngôn ngữ, nhưng Ôn Nguyệt mới đến, chưa quen giao

tiếp, não bộ phải mất một lúc để dịch từ tiếng Quảng sang tiếng Phổ thông rồi

mới hiểu, nên phản ứng hơi chậm:

“Tôi là Ôn Nguyệt, tòa soạn các người”

Cô hơi ngập ngừng tìm từ, rồi không chắc chắn lắm hỏi: “Ông chủ đâu?”

“Cô Ôn?” Đối phương rõ ràng biết bà chủ của tòa soạn là ai, vội vàng đứng dậy

bước nhanh tới, “Sao cô lại tới đây?”

“Tôi ghé qua xem chút,” Ôn Nguyệt nhìn quanh một vòng, “Chỉ có mình chị thôi

à?”

“Không phải, chủ biên cũng đang ở đây”

Chị gái trung niên vừa dứt lời thì một người đàn ông bước ra từ phòng chủ

biên. Ông ta chừng 35-36 tuổi, dáng người trung bình, tướng mạo bình thường,

mặc bộ vest nửa cũ nửa mới, nhìn qua là biết kinh tế eo hẹp.

Nhiều khi nhìn cách ăn mặc của nhân viên là biết ngay tình hình công ty.

Thư Sách

Nhìn hai nhân viên ủ rũ trước mặt, Ôn Nguyệt cảm thấy tòa soạn của mình

đúng là toát ra khí chất “sắp sập tiệm” từ trong ra ngoài.

Ngay khi người đàn ông trung niên bước ra, trong đầu Ôn Nguyệt vang lên

tiếng hệ thống: [Ting! Có biến ~]

Giọng này khác hẳn giọng nói chuyện bình thường của hệ thống. Bình thường

nó nói giọng trẻ con dễ thương, còn giọng báo động này lại nghe rất máy móc,

giống hệt robot.

Ôn Nguyệt đang định hỏi xem có chuyện gì, thì người đàn ông kia đã vui vẻ

đón tiếp, ân cần nói: “Cô Ôn, cô muốn nắm tình hình tòa soạn thì cứ gọi điện

cho tôi là được, cần gì phiền cô phải đích thân đi một chuyến”

Ôn Nguyệt chẳng nể nang gì, mặt lạnh tanh hỏi: “Ông là?”

Người đàn ông sững người, nhưng rất nhanh cười xòa giới thiệu: “Cô chưa tới

tòa soạn bao giờ nên chắc không biết, tôi là Hoàng Chí Hào, chủ biên của

Đông Giang”

huong-cang-thap-nien-90/chuong-2-toa-soan-sap-sap-tiemhtml]

Ôn Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại hỏi: “Công ty chỉ có hai người các ông thôi

à?”

Hoàng Chí Hào vội lắc đầu: “Đâu có, ngoài tôi và chị Phương, công ty còn 4

phóng viên nữa, họ đều đang chạy tin bên ngoài rồi”

“Ra vậy”

Ôn Nguyệt vừa nói vừa cầm đại một tờ báo cũ trên bàn trống lên xem, tiện thể

bảo hai người: “Hai người cứ làm việc đi, tôi xem qua một chút”

Hoàng Chí Hào và chị Phương gật đầu lia lịa, nhưng chẳng dám bỏ đi đâu, cứ

đứng đực ra đó cho đến khi Ôn Nguyệt nhắc lần nữa mới dám quay về chỗ làm

việc.

Sau khi họ về chỗ, Ôn Nguyệt kéo ghế ngồi xuống, lật xem từng tờ báo cũ.

《 Gái lẳng lơ gặp trai chơi bời, cặp đôi XX/XXX ẩu đả vì tình 》

《 Phụ bạc chân tình của XX, xxx lén lút xây tổ ấm với Hoa hậu 》

《 Nghi vấn XXX phạm Thái Tuế, thị phi quấn thân già nua như “oán phụ phòng

khuê” 》

Càng đọc, Ôn Nguyệt càng thấy lạ. Với kinh nghiệm “hóng biến” trên mạng

nhiều năm của cô, tiêu đề và nội dung mấy tờ báo này chẳng có vấn đề gì cả:

có giật gân, có nói xấu đến tận cùng, nhân vật trong bài cũng toàn ám chỉ mấy

ngôi sao lớn ngoài đời thực.

Có hiệu ứng ngôi sao, tít giật cũng kêu, giá bán lẻ lại rẻ bèo, theo lý thuyết thì

không thể nào ế đến mức đó.

Đang thắc mắc thì hệ thống lên tiếng: [Vì mấy tin này toàn là đi chép lại đó ạ

~]

[Chép lại?] Ôn Nguyệt ngơ ngác, [Chẳng phải tòa soạn có người đi chạy tin

sao?]

[Lý thuyết là vậy, nhưng trong 4 phóng viên ra ngoài thì chỉ có 2 trợ lý mới vào

nghề là chịu khó chạy việc. Còn hai phóng viên chính thức thì: một người tranh

thủ giờ làm đi hẹn hò, một người trốn về nhà trông con. Tin tức không đủ nên

đành xào lại tin cũ quá hạn của báo khác cho đủ số lượng thôi ạ ~]

Ôn Nguyệt: “”

Được rồi, hèn chi cái tòa soạn này sắp đóng cửa.

Cô đặt tờ báo xuống, hỏi trong đầu: [Vừa rồi hệ thống báo có biến, “chính chủ”

là ai? Biến gì thế?]

[Chính chủ là chủ biên Hoàng Chí Hào. Ba tháng sau, hắn sẽ vào tù vì tội

giếc người nha ~]

Ôn Nguyệt: “”

Cái công ty báo chí bé tẹo của cô tổng cộng có 6 người: 4 phóng viên thì 2 đứa

“gà mờ”, 1 kẻ cuồng yêu, 1 bà nội trợ. Đội hình này đã đủ tuyệt vọng rồi, giờ lại

thêm ông chủ biên nhìn mặt hiền lành phúc hậu nhưng tương lai lại là kẻ

giếc người?

Gánh không nổi, thật sự gánh không nổi! Hay là cô bỏ quách đi, đào người

khác về lập tòa soạn mới cho xong?

Người thì chắc chắn phải tuyển thêm, nhưng cải tổ đội ngũ cần có thời gian.

Ôn Nguyệt quyết định gặp mặt nhân viên hiện có trước, nên cô vào phòng chủ

biên, bảo Hoàng Chí Hào gọi mọi người quay về.

Hoàng Chí Hào vẫn giữ vẻ mặt hiền lành, thái độ ân cần: “Cô Ôn yên tâm, tôi

nhắn tin gọi họ về ngay đây”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.