Huống chi mẹ con Chu Bảo Nghi từng đắc tội với Ôn Nguyệt, cô đâu phải
thánh mẫu mà đi thương cảm cho kẻ thù?
Cô chỉ thấy tiếc cho Chu Bảo Nghi, đẹp thì có đẹp, nhưng lại quá ngu xuẩn.
Đến tận bây giờ bà ta vẫn chưa nhìn thấu bản chất của gã đàn ông mình yêu.
Chu Bảo Nghi có lẽ nghĩ rằng Ôn Vinh Sinh có nhiều vợ lẽ nhân tình như vậy,
thì việc bà ta phạm một lỗi lầm nhỏ cũng chẳng đáng gì. Nhưng bà ta quên
mất rằng, từ đầu đến cuối bà ta chỉ là dây leo sống bám vào cây sồi, ngay cả
tự lập cũng không làm được thì lấy tư cách gì đòi công bằng?
Hơn nữa đàn ông, đặc biệt là đàn ông có tiền, thường có tiêu chuẩn kép rất
nực cười. Họ cho rằng mình trăng hoa bên ngoài là chuyện thường tình có thể
tha thứ, nhưng phụ nữ mà dám cắm sừng họ thì đó là tội tày đình, không thể
dung thứ!
Ôn Nguyệt hỏi: [Ôn Vinh Sinh nói sao?]
[Ông ta bảo bà ta cút]
“Chậc”
Ôn Nguyệt thầm tiếc nuối, cảnh tượng kịch tính thế này mà không được tận
mắt chứng kiến, chỉ có thể nghe hệ thống tường thuật lại.
Đang định hỏi hệ thống xem có thể nâng cấp thêm tính năng livestream hình
ảnh không, thì từ phòng khách vang lên một giọng nói chanh chua:
“Ối giời ơi, đây chẳng phải là cô hai nhà họ Ôn, người lục thân bất nhận, lôi
chuyện xấu của cha ruột in thành báo rồi phát miễn phí cho cả thiên hạ cùng
xem sao? Ngọn gió nào thổi cô về đây thế?”
Nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, Ôn Nguyệt thấy một cặp mẹ con có dung
mạo hao hao nhau đang ngồi trên ghế sô pha.
Người vừa lên tiếng là cô gái trẻ hơn, mặc nguyên cây Chanel màu đỏ, tóc búi
cao, đầu đội mũ nồi cùng tông.
Nhờ vóc dáng mảnh mai nên bộ đồ lên dáng khá đẹp, chỉ là trang điểm hơi
đậm, cổ đeo dây chuyền kim cương to bản, trên tay cũng đeo nhẫn đá quý to
như trứng ngỗng. Nhìn tổng thể thì rất sang trọng nhưng lại có phần phô
trương, diêm dúa.
So với cô con gái, người phụ nữ lớn tuổi trông nhã nhặn hơn nhiều. Nghe con
gái nói vậy, bà ta trách yêu:
“Gia Kỳ, A Nguyệt là em gái con, nó muốn về thì về, con việc gì phải nói khó
nghe thế”
Người phụ nữ trung niên tên là Trần Bảo Cầm, là vợ lẽ được Ôn Vinh Sinh nạp
vào cửa từ đầu thập niên 60. Sau khi mẹ ruột nguyên thân qua đời, bà ta vẫn
chưa được đôn lên làm chính thất, nên mọi người vẫn gọi là bà hai.
Khác với cô con gái lớn “đầu óc ngu si tứ chi phát triển” chỉ biết đấu khẩu, Trần
Bảo Cầm rõ ràng thâm sâu khó lường hơn nhiều. Nếu người ngoài nhìn vào ánh
mắt hiền từ bà ta dành cho Ôn Nguyệt lúc này, chắc chắn sẽ lầm tưởng họ là
mẹ con ruột thịt.
Ôn Gia Kỳ thấy vậy thì ghen tị ra mặt:
“Mẹ khách sáo với nó làm gì? Nó gây ra họa lớn tày trời, biến nhà họ Ôn thành
trò cười cho thiên hạ, Daddy chắc chắn không muốn nhìn mặt nó đâu. Thà bảo
nó đi nhanh cho khuất mắt, kẻo lát nữa Daddy về lại ầm ĩ khó coi”
“Gia Kỳ!” Trần Bảo Cầm cao giọng nhắc nhở con gái, rồi quay sang Ôn Nguyệt
dịu dàng nói, “A Nguyệt đừng để bụng nhé, chị cả con tính tình thẳng thắn,
nghĩ sao nói vậy chứ không có ác ý đâu”
Ôn Nguyệt cười nhạt: “Đương nhiên tôi không để bụng, ai lại đi so đo với kẻ
ngu bao giờ”
Sắc mặt Ôn Gia Kỳ tối sầm lại: “Mày chửi ai ngu?”
“Ai hỏi thì người đó ngu”
“Ôn Nguyệt!”
Ôn Gia Kỳ tức đến hét lên, nhưng Ôn Nguyệt chẳng thèm đếm xỉa. Cô ném túi
xách sang một bên, ngồi phịch xuống ghế sô pha trống, cầm điều khiển bật TV
lên xem.
“Mẹ xem thái độ của nó kìa!” Bị phớt lờ, Ôn Gia Kỳ càng thêm giận dữ, dậm
chân nói với Trần Bảo Cầm, “Vừa về đến nhà đã ăn nói móc máy, thấy người
lớn cũng không biết mở mồm chào một tiếng!”
huong-cang-thap-nien-90/chuong-20-me-con-ba-haihtml]
Thư Sách
Trần Bảo Cầm đương nhiên cũng không hài lòng với thái độ của Ôn Nguyệt,
nhưng hôm nay bà ta đang vui như mở cờ trong bụng nên sẵn sàng bao dung
cho sự vô lễ này. Dù sao Ôn Nguyệt cũng vừa giúp bà ta diệt trừ cái gai trong
mắt.
Chu Bảo Nghi nhờ trẻ đẹp nên được Ôn Vinh Sinh sủng ái, ngày càng lộng
hành, đến mức Trần Bảo Cầm – người vợ lẽ có hôn thú chính thức – cũng phải
nhún nhường vài phần.
Thực ra Trần Bảo Cầm không quá bận tâm chuyện Chu Bảo Nghi được sủng ái.
Từ ngày bước chân vào nhà họ Ôn, bà ta đã biết Ôn Vinh Sinh trăng hoa ong
bướm, không có Chu Bảo Nghi thì cũng sẽ có Lâm Bảo Nghi, Vương Bảo Nghi
khác.
Bà ta không ngốc nghếch như Bành Lệ Phân (mẹ ruột nguyên thân) mà đi
trông chờ vào sự chung thủy của đàn ông. Nếu Ôn Vinh Sinh là người chung
tình thì bà ta đã chẳng có cửa vào nhà họ Ôn.
Điều bà ta lo ngại là Ôn Gia Lương. Trước khi đứa bé này ra đời, con trai bà ta –
Ôn Gia Đống – là người thừa kế duy nhất. Nhưng sự xuất hiện của Ôn Gia
Lương đã thay đổi tất cả.
Người ta thường bảo “giàu con út, khó con út”, Ôn Gia Lương lại đúng là con
trai út của Ôn Vinh Sinh.
Hơn nữa, trước khi có Ôn Gia Lương, Ôn Vinh Sinh đã mười mấy năm không có
con. Đứa bé này không chỉ là con mọn lúc tuổi già, mà còn là bằng chứng cho
sự sung mãn của ông ta, nên ngay từ đầu đã được ông ta cưng chiều đặc biệt.
Nếu Ôn Vinh Sinh mất sớm trong vòng 10 năm tới thì còn dễ xử lý. Nhưng nếu
ông ta sống đến lúc Ôn Gia Lương tốt nghiệp đại học, thì gia sản nhà họ Ôn
thuộc về ai vẫn là một ẩn số.
Vì vậy, sau khi đọc xong tờ Báo Giải trí Đông Giang hôm nay, Trần Bảo Cầm thở
phào nhẹ nhõm.
Khi biết tin Chu Bảo Nghi cùng tình nhân ôm con bỏ trốn nhưng bị bắt lại ở
bến tàu, bà ta càng không nhịn được cười thành tiếng.
Bà ta biết, mẹ con bà tư coi như xong đời rồi!
Trước khi Ôn Nguyệt về, Trần Bảo Cầm đã biết Báo Giải trí Đông Giang thuộc
quyền sở hữu của cô, nên nhìn cô cũng thuận mắt hơn hẳn. Bà ta cười giả lả:
“Đều là người một nhà cả, cần gì phải câu nệ tiểu tiết thế”
“Mẹ!” Ôn Gia Kỳ bĩu môi, “Sao mẹ cứ bênh nó chằm chằm thế! Chính vì mẹ hiền
quá nên nó mới không coi ai ra gì đấy!”
Trần Bảo Cầm ôn tồn: “Daddy con thường dạy gia hòa vạn sự hưng. Mẹ không
mong cầu gì khác, chỉ mong trong nhà êm ấm. Con làm chị thì phải nhường
nhịn em một chút chứ”
Nghe hai mẹ con kẻ tung người hứng, Ôn Nguyệt không nhịn được cười thành
tiếng.
Ôn Gia Kỳ đang bực mình vì bị mẹ giáo huấn, nghe tiếng cười liền quay ngoắt
lại trừng mắt: “Mày cười cái gì? Chẳng lẽ mẹ tao nói sai?”
“Đương nhiên là sai rồi”
Ôn Nguyệt đặt điều khiển xuống, nhìn thẳng vào mắt Ôn Gia Kỳ: “Thứ nhất,
chúng ta không phải người một nhà. Thứ hai, mấy câu ‘gia hòa vạn sự hưng’
chỉ để lừa trẻ con thôi, mang ra lòe người lớn thì. chậc!”
Tuy trong lòng Ôn Gia Kỳ rất tán đồng lời Ôn Nguyệt, nhưng dù có não ngắn
đến đâu cô ta cũng biết những lời này không thể tùy tiện nói ra. Đang ngập
ngừng thì nghe thấy giọng mẹ mình kinh ngạc thốt lên:
“A Nguyệt, sao con có thể nghĩ như vậy? Chúng ta rõ ràng là người một nhà
mà!”