Ôn Vinh Sinh không hề ngạc nhiên trước câu trả lời của Ôn Nguyệt. Ánh mắt
ông sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô, biểu cảm nghiêm túc hỏi: “Về việc này,
con quyết định dựa trên tư tâm hay là xét từ góc độ công ty?”
“Câu hỏi này của ba ……” Ôn Nguyệt cân nhắc từ ngữ rồi nói, “Con thấy nó vừa
đạo đức giả lại vừa không cần thiết phải hỏi”
Ôn Vinh Sinh sắc mặt không đổi: “Hửm?”
“ Ba sắp xếp cả con và Ôn Gia Hân vào công ty, ý tứ thế nào ai nấy đều hiểu.
Sự hoang đường của Ôn Gia Đống khiến ngài thất vọng, không có người nối
nghiệp khiến ngài buộc phải thay đổi suy nghĩ, chuyển sang chọn người thừa
kế từ các con gái. Và con cùng Ôn Gia Hân là hai đối tượng ngài muốn bồi
dưỡng hiện nay. Nói cách khác, từ khoảnh khắc cô ta bước chân vào công ty,
chúng con đã là đối thủ cạnh tranh. Trong tình huống này, nếu con nói con
chọn điều chuyển Ôn Gia Hân khỏi công ty mà không có chút tư tâm nào, ngài
có tin không?”
Không đợi Ôn Vinh Sinh trả lời, Ôn Nguyệt cười cười nói tiếp: “Loại lời này đến
chính con còn chẳng tin nổi”
Trò chuyện với Ôn Nguyệt, Ôn Vinh Sinh thường xuyên cảm thấy bất lực. Người
bình thường dù trong lòng nghĩ thế nào thì ngoài mặt cũng phải ngụy trang đôi
chút, đằng này nó cứ thích nói toạc móng heo ra, khiến người ta không biết
phải đối đáp làm sao.
Như lúc này đây, Ôn Vinh Sinh day trán nói: “Nói lý do của con đi”
Thư Sách
“Lý do rất đơn giản, Ôn Gia Hân đã phạm sai lầm. Nếu nó chỉ là nhân viên bình
thường, gây ra rắc rối lớn như vậy thì chắc chắn chỉ có một kết cục là bị sa
thải, đúng không?”
Ôn Vinh Sinh nói: “Nếu nó chỉ là nhân viên bình thường thì đã không gây ra
chuyện lớn đến thế”
“Thế nên mới nói, nó biết rõ mình không phải người thường, chẳng phải khi làm
việc càng nên cẩn trọng hơn sao?” Ôn Nguyệt nhún vai, “Nói thật, con vẫn
không hiểu nổi tại sao trong lúc lựa chọn quỹ từ thiện, nó lại qua lại mật thiết
với người phụ trách quỹ như vậy. Nó nghĩ cái gì thế không biết?”
Ôn Nguyệt lấy ví dụ: “ Con kinh doanh trung tâm bách hóa, có hai khách hàng
tranh nhau thuê một cửa hàng đắc địa. Trước khi ký hợp đồng, con cũng chẳng
dám công khai qua lại thân thiết với ai. Đằng này nó thì hay rồi, hợp đồng còn
chưa ký đã kè kè bên người phụ trách quỹ từ thiện, công tư lẫn lộn, không xảy
ra chuyện mới là lạ”
Lấy ví dụ xong, cô lại nói đầy ẩn ý: “Cũng may cho nó là số tốt, đầu thai vào
họ Ôn. Nếu chỉ là nhân viên bình thường, nó chẳng những bị sa thải mà còn có
khả năng bị công ty kiện tội thông đồng lừa đảo. Cho nên ngoài việc nó mang
họ Ôn ra, con thực sự không nghĩ được lý do nào để nó tiếp tục ở lại công ty”
Ôn Vinh Sinh bị nói đến mức cứng họng, nhưng trầm mặc một lát ông vẫn hỏi:
“Nếu ta kiên quyết không điều chuyển Gia Hân, con thấy ta nên trấn an các cổ
đông thế nào?”
Ôn Nguyệt nghe vậy, cười trào phúng.
Ôn Gia Kỳ luôn cảm thấy Ôn Vinh Sinh thiên vị Ôn Nguyệt, nhưng thực ra cô
chưa bao giờ cảm nhận được sự thiên vị đó.
Ôn Vinh Sinh có vẻ rất bao dung với nguyên thân. Sau khi cô xuyên đến, nói
chuyện không khách sáo, ông cũng chưa từng tức giận, mỗi lần xin tiền tiêu
vặt đều rất thuận lợi.
Nhưng thực tế là trong bốn cô con gái nhà họ Ôn, chỉ có nguyên thân bị ép
phải liên hôn.
Đúng vậy, khi quyết định hợp tác với Dịch Hoài, Ôn Gia Kỳ đã kết hôn, Ôn Gia
Hân còn đang đi học, người thích hợp nhất để liên hôn chính là nguyên thân.
Tuy nhiên, nhà họ Ôn và các gia tộc khác ở Hương Giang không phải là hoàn
toàn không có sự hợp tác. Ôn Nguyệt không tin sau khi Ôn Gia Kỳ tốt nghiệp
đại học, nhà họ Ôn không có lúc nào cần dùng đến liên hôn để củng cố hợp
tác.
Vậy mà Ôn Gia Kỳ vẫn có cơ hội tự do yêu đương. Dù mắt nhìn người của cô ta
không tốt, kén cá chọn canh mãi mới vớ được chàng rể vàng là thiếu gia giả
mạo, cuộc hôn nhân cuối cùng kết thúc trong mớ hỗn độn.
Còn Ôn Gia Hân, tuy nhỏ hơn nguyên thân ba tuổi, nhưng khi Ôn Vinh Sinh hợp
tác với Dịch Hoài thì cô ta đã thành niên, không phải là hoàn toàn không thể
liên hôn.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-230-lua-chon-cua-on-gia-hanhtml]
Thế nhưng khi đối mặt với sự phản kháng của nguyên thân, Ôn Vinh Sinh
dường như chưa từng cân nhắc phương án thay thế.
Lại nói sau khi Ôn Nguyệt xuyên đến, Ôn Gia Kỳ liên tiếp phạm lỗi, Ôn Vinh
Sinh cũng chỉ trừng mắt lạnh lùng rồi cắt tiền tiêu vặt một thời gian. Dù ông có
mất kiên nhẫn với Ôn Gia Kỳ thế nào đi nữa, thì khi cô ta phạm lỗi, ông vẫn
luôn tìm cách dọn dẹp hậu quả cho cô ta.
Huống chi lần này Ôn Gia Hân công tư bất phân, kéo công ty vào vòng xoáy dư
luận. Rõ ràng sa thải người gây họa là cách tốt nhất để trấn an cổ đông, nhưng
ông vẫn muốn tìm cách bảo vệ cô ta.
Còn Ôn Nguyệt, cái gọi là “đãi ngộ đặc biệt” trong mắt Ôn Gia Kỳ, cùng với địa
vị hiện tại, đều là do nguyên thân dùng cuộc hôn nhân của mình để đổi lấy, và
do chính cô dựa vào năng lực từng bước củng cố mà có.
Nhưng không sao cả, Ôn Nguyệt chưa bao giờ mong chờ sự thiên vị từ Ôn Vinh
Sinh. Cô chỉ tay vào chiếc đồng hồ treo tường, nói giọng công việc: “Nửa giờ
đã trôi qua. Ngài muốn nghe tiếp thì thêm tiền”
Ôn Vinh Sinh nhìn theo hướng ngón tay Ôn Nguyệt, bất đắc dĩ nói: “50 vạn
đúng không?”
“Ừ”
Ký xong tờ chi phiếu khác, Ôn Vinh Sinh nói: “Giờ nói được chưa?”
Ôn Nguyệt kiểm tra lại chi phiếu, xác nhận điền đúng mới mở miệng: “ Con cho
rằng không cần phải trấn an cổ đông. Chỉ cần khủng hoảng hình ảnh của Tập
đoàn Lệ Vinh được giải quyết, bọn họ sẽ chẳng quan tâm Ôn Gia Hân đi hay ở”
Nói đến đây, giọng cô chuyển hướng: “Đương nhiên, nếu ngài muốn để cô ta
làm người thừa kế thì lại là chuyện khác”
“Nói rõ xem nào?”
“Công ty lớn thế này, thêm một hay bớt một kẻ ‘con ông cháu cha’ thì cổ đông
cũng chẳng để ý, dù sao chính họ cũng cài cắm không ít người nhà vào công
ty. Nhưng nếu người thừa kế mà năng lực kém cỏi, công tư bất phân thì vấn đề
lại rất nghiêm trọng. Rốt cuộc họ nắm giữ cổ phần là để kiếm tiền, chứ không
phải vì nhiều tiền quá không biết tiêu vào đâu nên muốn rải vào thị trường
chứng khoán chơi”
Ôn Nguyệt mỉm cười nhẹ: “Nếu Daddy có ý định đó, nhớ tiết lộ cho con biết
trước nhé, con sẽ tranh thủ bán hết cổ phần đang nắm giữ”
Câu này là phép thử.
Ôn Vinh Sinh cũng đáp trả bằng một phép thử: “Con cảm thấy ta nên giao
công ty cho ai?”
“ Ngài hỏi con câu này……” Ôn Nguyệt giả vờ buồn rầu, nhưng giây sau đã vỗ
ngực nói, “Đáp án của con chắc chắn là ‘ngoài con ra còn ai vào đây’”
Trong mắt Ôn Vinh Sinh xẹt qua một tia ý cười: “Con tự tin thật đấy”
“Chủ yếu là do gen của ngài không tốt lắm, sinh con ra chỉ số thông minh hình
như đều không cao. Con nhìn trái nhìn phải, thấy chẳng ai thông minh hơn
mình, thích hợp kế thừa gia sản hơn con cả” Ôn Nguyệt vừa tự khen mình vừa
không quên dìm hàng Ôn Vinh Sinh.
Ôn Vinh Sinh nghe vậy mặt sầm xuống, tức giận nói: “Sao con chắc chắn sự
thông minh của con không phải di truyền từ ta?”
Ôn Nguyệt thầm nghĩ: Đương nhiên vì tôi là người xuyên không mà. Nhưng
ngoài mặt cô bất lực nói: “ Ngài muốn nghĩ thế thì con cũng chịu”
Ôn Vinh Sinh lại nghẹn lời, không muốn nói chuyện với Ôn Nguyệt nữa, xua tay
đuổi người: “Con có thể về rồi”
“Thế là xong rồi hả? Còn hai mươi phút nữa cơ mà, chưa nói hết sao?” Ôn
Nguyệt vừa nói vừa cất chi phiếu, nhấn mạnh, “ Con không hoàn tiền đâu đấy
nhé”