Ngay lúc Lưu Triệu Khang còn đang do dự, Báo Giải trí Đông Giang bất ngờ nổi
lên như cồn với tin tức “Tỷ phú hỉ đương cha” chấn động.
Báo Giải trí Đông Giang là tờ báo hạng gì?
Ban đầu Lưu Triệu Khang cũng không rõ, vì người ở độ tuổi như ông ít khi quan
tâm đến tin tức giải trí. Nhưng sau khi hỏi con cái trong nhà và nhân viên trẻ
trong quán, nhận được câu trả lời là “không rõ lắm”, ông đã hiểu.
Đây là một tờ báo vô danh tiểu tốt.
Nhưng khi ra sạp báo hỏi thăm, ông mới biết cũng không hẳn là vô danh. Tờ
báo này trước đây từng có thời huy hoàng bán cả vạn bản mỗi ngày, chỉ là mấy
năm gần đây xuống dốc không phanh, ế ẩm quanh năm.
Đồng thời, Lưu Triệu Khang cũng biết được rằng số báo mới nhất của tờ báo
này vừa ra lò đã bị tranh nhau lấy hết sạch, thậm chí hai ngày nay liên tục có
người hỏi thăm xem có báo chưa.
Tuy rằng Báo Giải trí Đông Giang bán chạy là nhờ đưa tin về bí mật hào môn,
và chưa biết số tiếp theo có giữ được phong độ hay lại tụt dốc thảm hại.
Nhưng nhỡ đâu lần này họ không phải “chó ngáp phải ruồi”, mà thực sự chiêu
mộ được phóng viên tài ba, sau này liên tục tung ra những tin tức chấn động
thì sao?
Lưu Triệu Khang tính toán số vốn lưu động mình có thể huy động, rồi cắn
răng quyết định đánh cược một phen.
Hạ quyết tâm, ông lập tức gọi điện cho tòa soạn Đông Giang. Cuộc gọi đầu
tiên không ai nghe máy. Đến cuộc thứ hai, đầu dây bên kia nói rõ rằng số lượng
phát hành sẽ tăng lên, nên phí quảng cáo cũng tăng gấp đôi.
Lưu Triệu Khang nín thở hỏi: “Các vị lại đào được tin lớn nữa à?”
Đầu dây bên kia đáp: “Đúng là tin lớn”
Để an tâm hơn, Lưu Triệu Khang hỏi tiếp: “Tin lớn cỡ nào?”
Nhưng người kia không chịu tiết lộ thêm: “Ông Lưu à, tôi rất muốn trả lời ông,
nhưng nội tình cụ thể thì tôi không thể tiết lộ được. Tôi đợi câu trả lời của ông
trước 6 giờ chiều nay”
“Khoan đã!” Lưu Triệu Khang vội hét lên, nghiến răng suy tính hồi lâu mới thốt
ra: “Quảng cáo này, tôi đặt!”
Đích thân đến tận nơi ký hợp đồng xong, Lưu Triệu Khang rơi vào trạng thái
chờ đợi thấp thỏm.
Thư Sách
Hôm sau trời chưa sáng, ông đã mở mắt trong bóng đêm. Nằm thêm một lúc,
ông dậy rửa mặt đánh răng trong sự thắc mắc của vợ, rồi đi bộ đến sạp báo
gần nhà nhất đứng đợi.
5 giờ 30, chủ sạp báo xuất hiện trong ánh nắng sớm mai.
5 giờ 45, xe tải nhỏ chở báo mới trong ngày trờ tới.
5 giờ 50, Lưu Triệu Khang cầm trên tay tờ Báo Giải trí Đông Giang mới nhất.
Vừa nhìn thấy dòng tít trên trang nhất, ông đã không giấu được nụ cười rạng
rỡ, bởi ông biết, hiệu quả quảng cáo lần này nắm chắc trong tay rồi!
Nhìn Lưu Triệu Khang ban nãy còn cau có, giờ xem báo xong lại cười toe toét
bỏ đi, ông chủ sạp báo tò mò rút một tờ Báo Giải trí Đông Giang từ chồng báo
chưa kịp sắp xếp ra xem.
Vừa mở ra, đập vào mắt ông là dòng tít đỏ chót trên trang nhất:
《 SỐC! Con trưởng Vua tàu thủy bị đánh tráo: Là nhân tính vặn vẹo hay đạo
đức suy đồi? 》
Thời gian quay ngược lại ngày hôm qua.
Để tránh tai mắt, Lâm Vĩnh Khang hẹn gặp gã tài xế tại Công viên Cửu Long ở
khu Du Tiêm Vượng. Lúc đó khoảng 2 giờ chiều, trời nắng chang chang, lại là
giờ hành chính nên dù nằm ngay trung tâm thương mại sầm uất, công viên vẫn
vắng vẻ ít người qua lại.
Dù vậy, Lâm Vĩnh Khang vẫn không dám nán lại lâu. Sau khi bàn bạc xong kế
hoạch giếc người, hắn và gã tài xế chia nhau mỗi người đi một ngả.
Lẽ ra lúc này hắn phải đến công ty. Sau khi scandal tình ái lên báo, không chỉ
Ôn Gia Kỳ cãi nhau với hắn, mà cha hắn cũng nổi trận lôi đình, ra lệnh cho hắn
từ nay về sau dù có ngủ gật cũng phải ngủ ở công ty cho đủ giờ hành chính.
Nhưng chuyện này chưa giải quyết xong, Lâm Vĩnh Khang thực sự không thể
tĩnh tâm làm việc được.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-40-tin-tuc-that-gia-thieu-gia-len-bao-5.html]
Ra khỏi công viên, hắn lái xe lang thang vô định trên đường. Mãi đến khi đi qua
một con phố tồi tàn vắng vẻ, nhìn thấy bốt điện thoại công cộng bên đường,
hắn mới đột ngột dừng xe.
Vào bốt điện thoại, hắn móc ví ra nhưng không có tiền xu, đành phải lái xe đi
tìm cửa hàng gần đó để đổi tiền lẻ.
Đổi tiền xong, Lâm Vĩnh Khang quay lại bốt điện thoại, lấy từ trong túi ra một
mảnh giấy, bấm dãy số ghi trên đó.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, một giọng nói già nua vang lên qua ống
nghe: “A lô? Ai đó?”
“Là tôi”
Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi giọng nói già nua cất lên, giấu không được
sự kích động: “Là A Khang đấy à?”
Lâm Vĩnh Khang nén sự ghê tởm, hỏi: “Là tôi đây. Bên cạnh bà có ai không?”
“Không có, nhà chỉ có mình tôi thôi”
“Được, chuyện bà nói lần trước, tôi đồng ý”
“Thật sao?!” Giọng bà lão càng thêm vui mừng, “A Khang, con, bà”
Nghe ra sự xúc động trong giọng nói của bà ta, Lâm Vĩnh Khang càng thấy
buồn nôn, nhưng giọng điệu vẫn bình thản:
“Nhưng tôi có hai yêu cầu”
“Con cứ nói đi”
“Thứ nhất, chuyện này không được nói cho bất kỳ ai biết, kể cả người kia cũng
không được”
“Con yên tâm, bà không nói với ai đâu,” bà lão vội vàng cam đoan, “Qua được ải
khó khăn lần này, sau này dù có chuyện gì bà cũng sẽ không tìm con nữa”
Lâm Vĩnh Khang chẳng tin lời nào của bà ta, hắn cụp mắt che giấu sự đen tối
trong đáy mắt, mặt lạnh tanh nói:
“Thứ hai, hiện tại tôi không có nhiều tiền mặt như vậy, bà cho tôi hai ngày. 8
giờ tối ngày kia, bà đến công viên Liên Hợp, đi về hướng đường Liên Hợp đợi
tôi”
“8 giờ tối ư? Có muộn quá không? Chỗ đó cũng xa nữa”
“Bà nghĩ quan hệ giữa chúng ta có thể gặp nhau giữa ban ngày ban mặt sao?”
Lâm Vĩnh Khang nghiến răng, giọng đầy oán hận, “Từ lúc bà tráo đổi tôi với nó,
quan hệ giữa chúng ta đã không thể đưa ra ánh sáng rồi! Bà muốn tốt cho tôi
thì đừng có ngại xa ngại muộn! Nếu trong lòng bà chỉ có đứa cháu này, chi
bằng bà đi tìm cha mẹ tôi nói toạc ra sự thật đi, để tôi quay về bên bà sống
cuộc đời nghèo khổ, giống như thằng con trai của bà, không biết ngày nào đó
bị người ta chém chết ngoài đường!”
Đầu dây bên kia, bà lão không chịu nổi nữa, nức nở gọi: “A Khang”
Lâm Vĩnh Khang không hề mủi lòng. Sau khi vẻ giận dữ tan đi, trên mặt hắn
chỉ còn lại sự lạnh lùng tàn nhẫn. Nhưng khi mở miệng lần nữa, giọng hắn lại
pha chút nghẹn ngào giả tạo:
“Xin lỗi, tâm trạng tôi hơi kích động”