Ta Dựa Vào Hóng "Drama" Để Trở Thành Tỷ Phú Hương Cảng [Thập Niên 90]

Chương 59: Đối tượng "hóng biến" mới



Nhưng điểm hóng biến không phải muốn là có. Cô phải tìm ra “dưa chủ” tiềm

năng, chủ động tiếp cận thì mới mong “ăn” được dưa to.

Vấn đề là nhà họ Ôn đã bị cô “vặt lông” hai lần, trừ phi mấy người đang ở Anh

quốc đột ngột trở về, chứ không thì trong thời gian ngắn, cô có gặp người nhà

họ Ôn bao nhiêu lần cũng vô dụng.

Nhà họ Dịch thì càng không cần bàn. Cả nhà chỉ có hai anh em, một người là

nam chính nguyên tác (hệ thống gặp hắn không im thin thít thì cũng khen nức

nở), người kia thì ở Đại Lục, chẳng biết năm nào tháng nào mới về.

Hết cách, Ôn Nguyệt đành lục lại danh bạ của nguyên thân, hy vọng khai quật

được “dưa chủ” tiềm năng nào đó trong số bạn bè cũ.

Nhưng khổ nỗi, tính cách nguyên thân khá là hướng nội.

Nói “hướng nội” cũng không hẳn đúng, vì người hướng nội khó mà hứng lên là

xách va li đi du lịch vòng quanh thế giới hay mua sắm thả ga như cô ấy.

Nhưng bạn bè của nguyên thân quả thực rất ít. Do hoàn cảnh gia đình, tính

tình cô ấy có phần cay nghiệt và hay mỉa mai đời. Vì thế, người không màng

gia thế thì không chịu nổi tính cô ấy, người màng gia thế thì cô ấy lại chướng

mắt.

Nếu cô ấy ngốc nghếch một chút thì có khi còn kết bạn được với mấy kẻ lợi

dụng mình. Đằng này cô ấy lại nhìn thấu lòng người quá rõ, khiến người khác

muốn lừa cũng không xong, thành ra cứ lủi thủi một mình.

Và đó cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến nguyên thân trong tiểu thuyết

u uất mà c·hết.

Tóm lại, kế hoạch khai thác “dưa” từ vòng bạn bè của Ôn Nguyệt thất bại toàn

tập.

Nhưng không sao, đường này không thông thì đi đường khác. Chỉ cần cô mặt

dày một chút, mượn danh con gái tỷ phú để “ké” mấy buổi tụ tập của giới cậu

ấm cô chiêu thì chắc cũng không khó.

Trong lúc Ôn Nguyệt định hỏi hệ thống xem giới thượng lưu Hương Giang

thường tụ tập ở đâu, cô nhận được điện thoại của Dịch Hoài.

Tuy sống chung dưới một mái nhà được nửa tháng, nhưng hai người ít khi

chạm mặt, thường chỉ gặp nhau vào bữa sáng hoặc tối.

Bữa tối cũng không phải ngày nào cũng ăn cùng nhau, vì nam chính là người

cuồng công việc, tăng ca là chuyện thường.

Trừ khi có việc cần thiết, hai người cũng chẳng mấy khi gọi điện cho nhau.

Không thân mà, gọi điện cũng ngại, có vấn đề gì cứ nhờ quản gia chuyển lời là

xong.

Chính vì thế, thấy Dịch Hoài gọi, Ôn Nguyệt bắt máy ngay tắp lự, sợ anh có

chuyện quan trọng.

Dịch Hoài không vòng vo tam quốc, đi thẳng vào vấn đề: “Nhà họ Lâm gửi

thiệp mời, mời chúng ta tham dự tiệc mừng Lâm Vĩnh Hiền trở về”

Câu nói này đối với Ôn Nguyệt chẳng khác nào buồn ngủ gặp chiếu manh, mắt

cô sáng rực lên: “Cuối cùng nhà họ Lâm cũng mở tiệc rồi à?”

Dịch Hoài hỏi lại: “Em mong chờ bữa tiệc này lắm sao?”

Đương nhiên rồi!

Không ngoa khi nói rằng ngay từ khi vụ “Thật giả thiếu gia” lên báo, Ôn Nguyệt

đã bắt đầu mong chờ bữa tiệc này.

Tuy kiếp trước cô sống cuộc đời bình dân chẳng liên quan gì đến hào môn,

nhưng cũng đọc qua vài cuốn tiểu thuyết thể loại này, biết rằng khi con ruột

trở về kiểu gì cũng có tiệc chào mừng hoành tráng.

Thời gian qua cô án binh bất động chính là để chờ bữa tiệc của nhà họ Lâm.

Gia tộc vua tàu thủy trăm năm danh giá cơ mà! Con trai thật trở về, không nói

đến toàn bộ giới thượng lưu Hương Giang, thì ít nhất một nửa cái vòng tròn

hào môn cũng phải có mặt chứ?

Với cô, đây đâu phải bữa tiệc bình thường? Đây rõ ràng là một ruộng dưa bạt

ngàn đang chờ thu hoạch!

Chỉ là cô chờ mãi, chờ mãi mà chẳng thấy tin tức gì. Vừa nãy cô còn than với

hệ thống chắc thiếu gia thật là đứa con ghẻ cha không thương mẹ không yêu,

tiệc tùng chắc chẳng có đâu.

Nếu không phải nghĩ thế thì cô đã chẳng tính đường “mặt dày” đi ké các buổi

tụ tập khác.

Tuy rất muốn đi, nhưng trước mặt Dịch Hoài, Ôn Nguyệt vẫn làm bộ rụt rè:

“Cũng không hẳn là mong chờ lắm, nhưng vụ thật giả thiếu gia là do báo của

em khui ra, nên em cũng hơi tò mò về thiếu gia thật”

huong-cang-thap-nien-90/chuong-59-doi-tuong-hong-bien-moihtml]

“Thiếu gia thật thì cũng là người thường, một mũi hai mắt, chẳng hơn gì chúng

ta đâu”

Dịch Hoài nói một câu đầy ẩn ý rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: “Tiệc tổ chức

tối nay, tan làm anh sẽ về đón em”

“Được”

..

Nói là tan làm về đón, nhưng thực tế chưa đến 5 giờ chiều Dịch Hoài đã về đến

nhà.

Lúc đó Ôn Nguyệt đang làm tóc. Tóc nguyên thân khá dài, uốn xoăn sóng lớn.

Dạo này trời nóng cộng thêm lười tạo kiểu nên cô toàn buộc túm lên cho gọn.

Nhưng hôm nay đi dự tiệc thì không thể xuề xòa được. Khổ nỗi thời này chưa

có máy uốn tóc cầm tay tiện lợi, muốn dùng tay không tạo kiểu tinh xảo rất

khó, cô đành tự cuốn lô thủ công.

Cũng may chất tóc nguyên thân đẹp sẵn, chải mượt rồi quấn vài vòng, thả ra

trông cũng rất ra dáng.

Vừa làm tóc xong thì nghe tiếng động cơ ô tô bên ngoài. Ôn Nguyệt nhìn đồng

hồ thấy chưa đến giờ tan tầm, trong lòng hơi thắc mắc.

Nhưng nghe tiếng động dưới lầu có vẻ đúng là Dịch Hoài về, cô chỉnh trang lại

quần áo, cầm ví rồi đi xuống.

Đến khúc ngoặt cầu thang, cô đụng ngay Dịch Hoài vừa bước vào.

Anh dường như cũng nghe thấy tiếng động, ngước mắt nhìn lên cầu thang.

Không phải anh chưa từng thấy Ôn Nguyệt ăn mặc lộng lẫy. Tuy quan hệ vợ

chồng nhạt nhẽo, ba năm qua ít khi xuất hiện cùng nhau, nhưng trừ đêm tân

hôn cô tẩy trang, những lần chạm mặt khác cô luôn trang điểm kỹ càng, môi

đỏ rực lửa.

Mãi đến lần này trở về, cô mới thay đổi phong cách, mặc áo sơ mi quần dài, bỏ

giày cao gót, để mặt mộc ra gặp người.

Bất chợt nhìn thấy người phụ nữ trẻ mặc váy đỏ, làn da trắng ngần đứng trên

cầu thang, Dịch Hoài thoáng ngỡ ngàng, tưởng như gặp lại Ôn Nguyệt của quá

khứ. Phải đến khi nhìn thấy nụ cười trên môi cô, anh mới sực tỉnh.

Ừm, vẫn là cô ấy của hiện tại, với tính cách đã thay đổi hoàn toàn.

Ôn Nguyệt không biết Dịch Hoài đang nghĩ gì, chỉ thấy anh nhìn mình chằm

chằm rất lâu. Đi xuống hết cầu thang, cô hơi mất tự nhiên hỏi: “Em mặc thế

này kỳ lắm à?”

Kiếp trước xuất thân bình thường, cô chưa từng tham gia yến tiệc sang trọng,

hiếm khi ăn mặc trang trọng thế này nên bị nhìn chằm chằm cũng thấy chột

dạ.

“Không đâu” Dịch Hoài bước tới, gật đầu khen, “Rất đẹp”

Thư Sách

Ôn Nguyệt bật cười, đáp lễ: “Hôm nay anh cũng rất đẹp trai”

Dịch Hoài nhắc: “Sáng nay anh cũng mặc bộ này mà”

Ôn Nguyệt gật đầu tỉnh bơ: “Vâng, sáng nay em đã định nói câu này với anh

rồi”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.