Ta Dựa Vào Hóng "Drama" Để Trở Thành Tỷ Phú Hương Cảng [Thập Niên 90]

Chương 6: Thực nghiệm "Hóng biến" (tiếp)



Ôn Nguyệt ngạc nhiên: “Trong mắt hệ thống các ngươi, đối tượng hóng biến

cũng phân chia đẳng cấp à?”

[Quy định của chủ hệ thống là vậy đó ạ]

“Nhưng làm người thì phải linh hoạt, không thể cứ cứng nhắc theo quy tắc mãi

được, đúng không?”

Hệ thống rối rắm đáp: [Nhưng ta đâu phải là người]

Ôn Nguyệt hít sâu một hơi: “Đối với hệ thống các ngươi cũng vậy thôi. Ngươi

liên kết với ta cũng là để kiếm điểm hóng biến đúng không? Chủ hệ thống của

ngươi chê vài trăm điểm là ít, nhưng ngươi nhìn lại tài khoản trống rỗng của

chúng ta xem, vài trăm điểm có phải là ít không?”

[Hình như cũng. không ít thật]

“Đúng chưa nào! Chân muỗi tuy bé nhưng cũng là thịt. Chúng ta đang cần

kiếm điểm, sao có thể kén cá chọn canh được” Ôn Nguyệt đổi chủ đề, “Giờ ta

gọi điện báo cảnh sát tố giác tên trộm đã đột nhập ba nhà dân kia, tin tức lan

ra thì có kiếm được điểm không?”

[Được ạ]

Nhận được câu trả lời khẳng định, Ôn Nguyệt vội lấy điện thoại ra, nhưng trước

khi bấm số, cô sực nhớ ra: “Tên trộm đó tên gì? Có bằng chứng nào chứng

minh hắn trộm đồ không?”

Hệ thống đọc ra một cái tên, rồi bổ sung: [Có ảnh chụp cảnh hắn đang trộm

đồ, nhưng phải dùng điểm hóng biến để đổi nha ~]

“Lại còn phải tốn điểm nữa á?”

[Đương nhiên rồi, trên đời này làm gì có bữa trưa nào miễn phí hả ký chủ]

Ôn Nguyệt tặc lưỡi: [Được rồi, bao nhiêu điểm một tấm?]

[Một ngàn ạ]

[Bao nhiêu cơ?]

Hệ thống lặp lại: [Một ngàn điểm hóng biến đổi được một tấm ảnh]

[Ta không lấy ảnh, cứ thế báo cảnh sát có được không?]

[Thời gian tính điểm bắt đầu trong vòng nửa tháng kể từ khi nhận chứng cứ ạ]

[Nói cách khác, nếu ta báo cảnh sát ngay bây giờ mà không đổi chứng cứ, thì

sẽ không được tính điểm?]

[Đúng rồi ạ]

Ôn Nguyệt coi như đã hiểu vì sao hệ thống không thèm thông báo mấy vụ lặt

vặt này. Mua bằng chứng mất đứt 1.000 điểm, mà phanh phui xong chưa chắc

đã thu lại được 1.000. Đây rõ ràng là vụ làm ăn lỗ vốn!

Ôn Nguyệt hít sâu: [Thống này, châm chước chút đi mà]

[Không châm chước được đâu ạ]

[Thực ra ta muốn lấy chứng cứ chủ yếu là vì tinh thần trượng nghĩa thôi. Ta

không thể trơ mắt nhìn loại ung nhọt xã hội này nhởn nhơ ngoài vòng pháp

luật được, ngươi hiểu cho tấm lòng của ta chứ?]

Hệ thống ngập ngừng: [Hình như. cũng hiểu?]

Ôn Nguyệt tiếp tục “tẩy não”: [Là một hệ thống đại diện cho chính nghĩa, chắc

chắn ngươi sẽ giúp ta, đúng không?]

[Thôi được rồi. nhưng không có ảnh chụp thì cô vẫn có thể báo cảnh sát mà]

[Không có ảnh thì không có bằng chứng, báo án chưa chắc cảnh sát đã xuống

hiện trường. Mà dù có xuống cũng chưa chắc tìm được chứng cứ, không đảm

bảo chắc chắn hắn sẽ bị bắt]

Giải thích xong, Ôn Nguyệt đưa ra giải pháp: [Thế này đi, chúng ta hợp tác. Ta

phụ trách báo án, ngươi bỏ điểm ra ứng trước. Kiếm lại được bao nhiêu thì đưa

ta cái số lẻ là được, ta không cần nhiều. Còn nếu lỗ thì coi như ngươi làm từ

thiện tích đức, thế nào?]

Hệ thống lẩm bẩm: [Chắc không kiếm được nhiều đâu]

[Haizz, cũng tại ta nghèo quá. Chứ không thì ta đã tự bỏ điểm ra rồi, cần gì làm

phiền đến hệ thống có tấm lòng lương thiện như ngươi]

huong-cang-thap-nien-90/chuong-6-thuc-nghiem-hong-bien-tiephtml]

[Được rồi, được rồi!] Hệ thống bị rót mật vào tai, cuối cùng cũng mềm lòng, [Ta

sẽ hỗ trợ ứng trước điểm]

Ôn Nguyệt nghe vậy liền giơ tay làm dấu chữ V trong lòng, cười híp mắt: [Ta

biết hệ thống là tốt nhất mà]

Nói xong, cô lái xe đến đồn cảnh sát gần nhất, đậu xe từ xa rồi cầm phong thư

chứa bằng chứng mà hệ thống cung cấp, nhờ một đứa bé mang vào đưa cho

trực ban.

Cảnh sát Hương Giang luôn rất chú trọng công tác tuyên truyền, bên trong còn

có Bộ phận Quan hệ công chúng (PR) chuyên làm việc với báo chí để kịp thời

thông báo tiến triển các vụ án.

Trộm cắp tuy không phải trọng án, nhưng sau khi nghi phạm sa lưới, cảnh sát

vẫn theo thông lệ liên hệ truyền thông để thông báo.

Phía cảnh sát liên hệ đều là những đơn vị báo chí có tiếng ở Hương Giang. Tối

hôm đó nhận tin, sáng hôm sau trên báo đã đăng bài.

Thế là sáng sớm hôm sau, Ôn Nguyệt bị đánh thức bởi tiếng thông báo: “Ting

ting – Bạn có điểm hóng biến mới nhập vào tài khoản”. Cô kiểm tra thử, thế

mà đã tích lũy được hơn 500 điểm.

Biết số điểm này đến từ tin tức tên trộm bị bắt, Ôn Nguyệt kích động hỏi: “Ta

sắp phát tài rồi phải không?”

[Theo tốc độ hiện tại, số điểm ký chủ kiếm được hôm nay sẽ không vượt quá

1.000 đâu ạ] Hệ thống đổi giọng, [Hơn nữa, số điểm này thuộc về ta nha ~]

Đầu Ôn Nguyệt rũ xuống ngay lập tức: “Được rồi”

Thư Sách

Nhưng thực ra cô không quá thất vọng. Dù sao ngay từ đầu cô chỉ muốn làm

một cuộc thực nghiệm để xác nhận xem con đường bóc phốt người thường

này có khả thi hay không.

..

Đánh răng rửa mặt xong, Ôn Nguyệt xuống lầu ăn sáng.

Nguyên thân tuy đã kết hôn nhưng quan hệ với chồng rất tệ, chưa đi hưởng

tuần trăng mật đã ly thân, dọn từ biệt thự trên núi Thái Bình về sống ở biệt thự

ven biển Vịnh Thiển Thủy.

Căn nhà này là của mẹ để lại cho nguyên thân, nên sau khi xuyên qua, Ôn

Nguyệt hiển nhiên trở thành bà chủ nơi này.

Trong biệt thự có không ít người giúp việc, đều là nhân viên lâu năm làm gần

20 năm, có thể nói là nhìn nguyên thân lớn lên. Nhưng nguyên thân không phải

dạng yếu đuối dễ bắt nạt, nên chẳng ai dám cậy già lên mặt. Ôn Nguyệt sống ở

đây vô cùng thoải mái.

Sáng ngủ đến khi tự tỉnh, vừa dậy đã có đồ ăn dâng tận miệng.

Điểm trừ duy nhất là bữa sáng toàn đồ Tây, quanh đi quẩn lại chỉ có bánh mì

ăn kèm trứng ốp la, xúc xích, đồ uống nếu không phải sữa tươi thì là cà phê,

toàn món Ôn Nguyệt không thích.

Cô thích ăn bánh quẩy chấm sữa đậu nành, hoặc bún phở nước lèo nóng hổi

hơn.

Nhưng mới đến chưa lâu, thay đổi đột ngột quá cũng không tốt, cô đành ăn

tạm. May mà đầu bếp tay nghề cao, hương vị không tồi nên cũng dễ nuốt.

Trong lúc ăn, số điểm hóng biến của Ôn Nguyệt đã vượt mốc 800, nhưng tốc

độ tăng trưởng bắt đầu chậm dần. Xem đà này thì khó mà phá mốc 1.000.

Nghĩ cũng phải, trộm cắp đâu phải án lớn. Dù có đăng trên nhiều báo thì cũng

chỉ chiếm một góc nhỏ, người không liên quan cũng chẳng mấy hứng thú, đọc

cái tít biết kết quả là xong, mấy ai tò mò tìm hiểu quá trình làm gì.

Thực tế chứng minh, chuyện của người thường trừ khi phải cực kỳ chấn động,

giật gân, hoặc dẫn đến án mạng nghiêm trọng như vụ của Hoàng Chí Hào, nếu

không rất khó thu hút sự chú ý trên diện rộng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.