Vì thế trong lòng Lâm Vĩnh Hiền, Ôn Nguyệt chẳng khác nào ân nhân cứu
mạng.
Sau khi chào hỏi xong, Lâm Vĩnh Hiền nắm chặt tay Ôn Nguyệt, chân thành
nói: “Cảm ơn cô”
Ôn Nguyệt nhanh chóng hiểu ý và nhận ngay cái danh “ân nhân cứu mạng”
này, mỉm cười đáp: “Không có chi”
Cô vừa dứt lời, Dịch Hoài đứng bên cạnh lên tiếng: “Chúng ta vào trong thôi
nhỉ?”
Thiệu Minh Châu sực tỉnh, cười nói: “Đúng rồi, nên vào trong thôi”
Lâm Vĩnh Hiền vội buông tay Ôn Nguyệt ra, ngượng ngùng cười với cô. Ôn
Nguyệt cũng cười đáp lễ, theo mọi người đi vào sảnh tiệc.
Lúc này khách khứa đến chưa đông, gia thế cũng không quá nổi bật, nên Thiệu
Minh Châu lướt qua họ, dẫn thẳng mọi người đến chỗ đám đàn ông trung niên
đang vây quanh Lâm Quan Hoa.
So với hai mẹ con Thiệu Minh Châu, Lâm Quan Hoa đối với Ôn Nguyệt không
thân thiện lắm. Ông ta cảm ơn xã giao vài câu rồi quay sang nói chuyện với
Dịch Hoài.
Ôn Nguyệt chẳng thèm để ý thái độ của Lâm Quan Hoa. Điều cô quan tâm là
tại sao hệ thống không báo gì cả. Cô vừa nghe chuyện, vừa phân tâm hỏi hệ
thống: [Cả cái vòng tròn này, chẳng lẽ không có ai có ‘dưa’ à?]
Không thể nào!
Tục ngữ có câu “đàn ông có tiền sinh tật”, trăng hoa bên ngoài là chuyện
thường tình. Đám người đứng đây toàn là phú hào có máu mặt ở Hương
Giang, sao có thể sạch sẽ không tì vết được?
Hệ thống quét qua một lượt rồi báo cáo: [Có chứ. Lâm Quan Hoa đang nói
chuyện với nam chính, ‘Vua đồ chơi’ hói đầu bên cạnh, ‘Vua thực phẩm’ đứng
bên trái Lâm Vĩnh Hiền, tất cả bọn họ đều. ‘yếu sinh lý’]
[Yếu sinh lý á?] Ôn Nguyệt trố mắt, nghi ngờ mình nghe nhầm.
[Đúng vậy ạ, tất cả đều ‘bất lực’]
Hệ thống khẳng định chắc nịch, rồi tiếp tục bóc phốt: [‘Vua bột mì’ đứng cạnh
‘Vua đồ chơi’ khởi nghiệp nhờ vợ, nổi tiếng sợ vợ nhất Hương Giang, nhưng
thực ra hắn nuôi ba cô bồ nhí bên ngoài, lần nào bị bắt quả tang cũng quỳ
xuống xin tha]
[Oa!]
[Người họ Hồ đứng cạnh ‘Vua thực phẩm’ làm bất động sản, hắn với vợ bề
ngoài là cặp đôi kiểu mẫu, nhưng thực chất mạnh ai nấy chơi, có khi còn chơi
chung]
[Oa!!]
[Còn gã đầu đinh đằng kia, nhà mở chuỗi siêu thị, thích ‘vợ người ta’, chuyên đi
tòm tem với vợ người khác, năm ngoái còn bị đánh nhập viện]
[Oa!!!]
Nghe xong một tràng, Ôn Nguyệt cảm thấy được mở mang tầm mắt. Cái giới
thượng lưu này loạn thật đấy!
Nhưng kinh ngạc xong, cô lại thắc mắc: [Nhiều ‘dưa’ thế này mà không cái nào
kiếm được quá 1.000 điểm à?]
[Không ạ] Hệ thống giải thích, [Mấy vụ này tuy chấn động nhưng cơ bản đều bị
lộ rồi. Gã họ Hồ làm bất động sản kia còn bị chụp ảnh chơi trò tập thể ở bể bơi
với vợ cơ]
Vẫn câu nói cũ, tuy Ôn Nguyệt chưa “ăn thịt heo” nhưng đã “thấy heo chạy”,
đọc qua đủ thể loại truyện, nên ngập ngừng hỏi: [Trò tập thể ở bể bơi. không
phải là cái loại. thác loạn đấy chứ?]
[Chuẩn luôn ạ]
Ôn Nguyệt nuốt nước bọt, không kìm được ngẩng lên liếc nhìn gã họ Hồ một
cái. Chỉ thấy hắn thần sắc bình thản, mặt tươi cười, chẳng có vẻ gì là từng trải
qua vụ bê bối “xã hội tính tử vong” (mất hết mặt mũi trước xã hội) như thế.
Tâm lý vững thật, thảo nào làm giàu được.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-61-doi-tuong-hong-bien-moi-2.html]
Đồng thời cô cũng thấy tiếc nuối. Mấy vụ này nếu chưa ai khui ra, cô tin chắc
vụ nào cũng kiếm được cả triệu điểm. Nhưng thành “dưa” thiu rồi thì sức hút
với quần chúng ăn dưa cũng giảm hẳn.
Tuy nhiên Ôn Nguyệt chưa tuyệt vọng ngay, cô nhắm vào ba người bị điểm
danh đầu tiên: [Thế còn vụ của Lâm Quan Hoa và mấy ông kia thì sao?]
[Chưa chính thức lên báo, nhưng tin đồn đã lan truyền từ lâu rồi. Đặc biệt là
‘Vua đồ chơi’, từng bị nữ minh tinh hắn bao nuôi chỉ mặt đặt tên mắng là
‘tăm xỉa răng’]
Nói trắng ra là tuy chưa lên trang nhất nhưng người dân Hương Giang đa phần
đều đã nghe phong thanh. Mà điểm hóng biến không tính lặp lại, nên giờ có
khui ra cũng chẳng kiếm chác được gì.
Ôn Nguyệt vừa nghe xong, chưa kịp thất vọng thì Thiệu Minh Châu nói: “Chúng
ta qua bên kia chào hỏi chút nhé?”
Nhìn theo hướng tay Thiệu Minh Châu, Ôn Nguyệt thấy ba bốn vị phu nhân
đang tụ tập, mắt cô sáng lên: “Được ạ” Hy vọng các bà các cô này “năng suất”
một chút, đừng như đám đàn ông kia toàn “dưa” thối.
Nhưng lý tưởng thì màu hồng, thực tế lại xám xịt.
Theo Thiệu Minh Châu đi chào hỏi một vòng, Ôn Nguyệt chẳng nghe thấy hệ
thống báo tiếng nào. Hỏi kỹ ra mới biết, đời tư của phụ nữ quả nhiên sạch sẽ
hơn đàn ông nhiều.
Đám đàn ông lúc nãy, trừ Dịch Hoài và Lâm Vĩnh Hiền ra thì ai cũng có phốt, số
lượng nhân tình đếm không xuể, không có tệ nhất chỉ có tệ hơn.
Còn bốn vị phu nhân này, bao gồm cả Thiệu Minh Châu, đều là những người
phụ nữ đáng thương có chồng lăng nhăng bên ngoài. Tính cách họ có thể
không hiền lành, nhưng nhân phẩm thì không có vấn đề gì lớn.
Đương nhiên, trên người họ cũng chẳng có “dưa” to nào.
Nửa tiếng tiếp theo, Ôn Nguyệt theo Thiệu Minh Châu làm quen thêm mười
mấy vị phu nhân nữa, tình hình cũng tương tự, chẳng ai kích hoạt được hệ
thống.
Đi một vòng mệt phờ râu, Ôn Nguyệt kiếm cớ đi ăn để thoát thân. Cô lượn lờ
đến bàn đồ ngọt, lấy một miếng bánh rồi đảo mắt nhìn quanh sảnh tiệc, sau đó
chọn một chiếc ghế sô pha trong góc ngồi xuống.
Ngồi xuống rồi cô không chỉ lo ăn, vừa nhấm nháp miếng bánh ngọt vừa quan
sát đám đông, hy vọng tìm được “dưa chủ” tiềm năng.
Nhưng sảnh tiệc quá rộng, hệ thống lại có yêu cầu về khoảng cách, ngồi một
chỗ nhìn cũng vô dụng. Cô đành nhắm vào những nhóm người đang tụ tập,
định bụng thấy ai chưa gặp thì lại gần check-in một cái.
Quan sát một vòng, Ôn Nguyệt khóa mục tiêu vào ba nhóm: nhóm phú hào của
Ôn Vinh Sinh và Dịch Hoài, nhóm thiếu gia của Lâm Vĩnh Hiền, và nhóm
“phòng nhì” của Trần Bảo Cầm.
Ôn Gia Kỳ không đến. Sau khi ly hôn, cô ta sống rất kín tiếng, chắc còn lâu mới
xuất hiện lại trong các buổi tiệc tùng.
Ôn Nguyệt cũng chẳng quan tâm đến cô ta. Xác định mục tiêu xong, cô chuẩn
bị hành động. Nhưng vừa định đứng dậy thì một giọng nói đầy châm chọc
vang lên từ bên cạnh:
“Người xuất thân từ gia đình như chúng ta, lấy chồng ai chẳng môn đăng hộ
đối. Đâu như ai kia, lấy phải gã nhà quê một chữ bẻ đôi không biết, thế mà
cũng mặt dày đến những chỗ thế này”
Thư Sách
Nếu không phải Ôn Nguyệt quay đầu lại, thấy một cô gái trẻ cách đó không xa
vừa nói vừa liếc xéo mình, thì cô cũng chẳng biết câu nói đó là dành cho ai.