Đang định mở miệng phản pháo thằng nhóc láo xược, trong đầu Ôn Nguyệt bất
ngờ vang lên tiếng thông báo:
[Ting! Có biến ~]
Ôi chao!
Mắt Ôn Nguyệt sáng rực lên. Giới hào môn quả nhiên là một ruộng dưa màu
mỡ! Chỉ một thằng nhãi ranh vắt mũi chưa sạch thế này mà trên người cũng
cất giấu cái “dưa” trị giá hơn một ngàn điểm!
Ôn Nguyệt xoa xoa tay, kích động hỏi: [Biến gì thế?]
[Thằng bé trước mặt cô tên là Ôn Gia Lương. Trên danh nghĩa thì nó là em trai
cô, nhưng thực tế nó không phải con ruột của cha cô đâu]
Ôn Nguyệt lập tức tỉnh cả ngủ. Đang định hỏi xem Ôn Gia Lương là do bị bế
nhầm ở bệnh viện hay là kết quả của việc cha cô bị “cắm sừng”, thì thằng nhóc
ương bướng trước mặt đã lao tới, đẩy cô một cái:
“Đây đâu phải nhà cô, biến đi!”
Thư Sách
Là người lớn, Ôn Nguyệt không nên chấp nhặt với trẻ con, nhưng “hùng hài tử”
(trẻ trâu) thì không phải là trẻ con bình thường. Cô hất tay Ôn Gia Lương ra,
quắc mắt:
“Ai nói với nhóc đây không phải nhà chị? Căn nhà này là do cha và mẹ chị cùng
nhau xây dựng nên, nhóc và mẹ nhóc mới là người đến sau, hiểu chưa?”
“Cô nói dối!”
Bị hất đau tay, Ôn Gia Lương òa lên khóc, chuyển từ xô đẩy sang tấn công, vừa
đấm đá túi bụi vừa gào mồm lên:
“Nhà này là cha xây cho tui! Sau này cũng là của tui! Chẳng liên quan gì đến
mẹ cô hết!”
Ái chà chà!
Mới tí tuổi đầu đã biết phân chia tài sản cơ đấy!
Nhưng Ôn Nguyệt chẳng rảnh hơi đâu mà đi truy cứu xem tư tưởng này là do
bà tư dạy hay là do ông bố lăng nhăng kia hứa hẹn. Cô đứng dậy khỏi ghế sô
pha, vừa đỡ đòn vừa dọa:
“Dừng tay lại ngay! Còn đánh nữa là chị đánh đòn đấy nhé!”
“Cô đánh tui thử coi! Tui sẽ méc người đuổi cổ cô ra khỏi đây!”
Thằng nhóc chẳng sợ hãi chút nào, hai tay bị giữ chặt thì nó dùng luôn cái đầu
húc mạnh vào người Ôn Nguyệt.
Ôn Nguyệt tức quá hóa cười. Cô dứt khoát đẩy thằng nhóc ngã chúi xuống sô
pha, lột phăng quần nó ra rồi giáng xuống hai phát “bạch bạch” thật giòn giã
vào mông:
“Cho chừa cái thói hư này! Cho chừa cái thói láo này!”
Ôn Gia Lương từ khi chưa lọt lòng đã được mẹ nó dọn đường vào nhà họ Ôn,
sinh ra trong nhung lụa, được cưng như trứng mỏng, làm gì có ai dám động
vào một sợi lông chân của nó.
Thế nên hai cái tát vừa giáng xuống mông, nó đã gân cổ lên khóc thét như heo
bị chọc tiết:
“Mẹ ơi! Cứu con! Có người đánh con nè! Mẹ mau ra đây đi!”
Đồng thời nó cũng không quên quay sang buông lời hăm dọa Ôn Nguyệt:
“Cô đợi đấy! Đợi cha về tui sẽ méc cha đánh cô một trận nhừ tử!”
Vốn định dạy dỗ qua loa rồi thôi, nhưng nghe xong câu này, Ôn Nguyệt không
chút do dự tặng thêm cho nó hai phát “bạch bạch” nữa.
Đúng lúc này, Chu Bảo Nghi (bà tư) lao vào, giằng lấy đứa con từ tay Ôn
Nguyệt, hét toáng lên:
“Cô làm cái trò gì vậy hả? A Lương là em trai cô đấy! Nó còn bé như thế, sao cô
nỡ xuống tay đánh nó?”
Theo sau Chu Bảo Nghi, quản gia Hứa cũng hớt hải chạy tới xem có chuyện gì.
Chưa đợi Ôn Nguyệt mở miệng, Chu Bảo Nghi đã trợn mắt ngược lên, bù lu bù
loa:
“Nó đánh A Lương chứ còn làm gì nữa!”
Cùng lúc với giọng nói the thé của Chu Bảo Nghi, tiếng hệ thống lại vang lên
trong đầu Ôn Nguyệt:
[Ting! Lại có biến ~]
Nhưng lần này Ôn Nguyệt chưa vội hóng biến, mà chỉ cười khẩy, hỏi ngược lại:
“Sao dì không hỏi xem vì sao tôi đánh nó? Hay là cái thói hỗn láo, mở miệng
ra là đuổi chị, bảo chị cút xéo khỏi nhà này là do dì dạy nó?”
Chu Bảo Nghi cứng họng. Tuy bà ta không trực tiếp dạy con nói những lời đó,
nhưng tám chín phần mười là nó nghe lỏm được từ những cuộc trò chuyện của
người lớn.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-8-thuc-nghiem-hong-bien-tiephtml]
Trước đây bà ta chưa từng nghe Ôn Gia Lương nói năng như vậy là vì nó biết
những người sống trong nhà đều cùng họ Ôn, không dám chọc vào. Còn Ôn
Nguyệt tuy cũng họ Ôn nhưng quan hệ với cha rất tệ, lại sớm dọn ra ngoài, sau
khi lấy chồng càng ít về.
Thế nên trong mắt Ôn Gia Lương, bà chị này chẳng có chút trọng lượng nào.
Thậm chí khi nhìn thấy cô, bản năng chiếm hữu trỗi dậy khiến nó muốn đuổi
cô đi cho khuất mắt.
Dù có chút chột dạ, nhưng nhìn đứa con cưng khóc lóc thảm thiết, Chu Bảo
Nghi xót xa vô cùng. Bà ta lại già mồm át lẽ phải:
“A Lương nó còn bé, chưa hiểu chuyện nên lỡ lời là bình thường. Cô là người
lớn, chấp nhặt với trẻ con làm gì mà phải đánh nó? Đến cha cô còn chưa bao
giờ đụng đến một ngón tay của nó nữa là!”
Ôn Nguyệt cười nhạt:
“Nó là trẻ con, thế tôi đây cũng chỉ là em bé chưa đầy 300 tháng tuổi thôi! Nó
đánh tôi, tôi không đánh lại, chẳng lẽ đứng trơ ra đấy làm bao cát cho nó
tập đấm bốc à?”
Chu Bảo Nghi ngớ người, mất một lúc mới tính ra được cái khái niệm “em bé
chưa đầy 300 tháng tuổi” là thế nào. Bà ta tức đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng:
“Cô! Cô đúng là ngụy biện!”
Ôn Nguyệt đáp trả: “Vẫn còn kém con trai dì một bậc”
Chu Bảo Nghi nhận ra ngay, Ôn Nguyệt sau khi lấy chồng chẳng những không
đằm thắm dịu dàng hơn mà tính tình ngày càng quái gở, mồm mép tép nhảy,
bà ta cãi tay đôi chắc chắn không lại.
Nghĩ vậy, sắc mặt Chu Bảo Nghi càng thêm khó coi. Bà ta đưa tay quệt giọt
nước mắt “cá sấu” không tồn tại nơi khóe mi, nức nở:
“Tôi biết tôi vào nhà họ Ôn muộn màng, các người ai cũng coi thường tôi,
không coi mẹ con tôi ra gì, nên cô mới dám bắt nạt em trai cô như thế. Cô cứ
đợi đấy, giờ tôi gọi điện cho cha cô ngay, để xem ông ấy nói sao về chuyện
này!”
Nói xong, Chu Bảo Nghi kéo quần lên cho con trai, dắt nó vội vã rời khỏi phòng
khách.
Chu Bảo Nghi vừa đi khuất, quản gia Hứa liền lo lắng nhắc nhở:
“Cô hai à, bà tư chắc chắn sẽ gọi điện mách lẻo với ông chủ đấy”
“Kệ dì ta, thích gọi thì gọi” Ôn Nguyệt thản nhiên đáp, rồi chỉ tay vào chiếc
điện thoại bàn ngay cạnh ghế sô pha, thắc mắc: “Ủa, ở đây có điện thoại mà?
Sao dì ta phải lôi con đi chỗ khác?”
Quản gia Hứa muốn nói lại thôi, nhưng hệ thống thì thẳng thừng bóc mẽ:
[Bà ta muốn thêm mắm dặm muối, đương nhiên không thể gọi trước mặt cô
được rồi]
Ôn Nguyệt gật gù: [Ra là thế]
Sực nhớ ra tiếng thông báo lúc nãy, cô liền hỏi Chu Bảo Nghi có biến gì.
Mải xem màn kịch Ôn Nguyệt dạy dỗ “trẻ trâu”, hệ thống suýt quên mất hai cái
“dưa” vừa hóng được. Nó vội vàng nói:
[Thực ra dưa của Chu Bảo Nghi và dưa của Ôn Gia Lương có liên quan mật
thiết với nhau]
Ôn Nguyệt là ai chứ? Kiếp trước cô là “chiến thần hóng biến” mạng 5G, tin giật
gân nào mà chưa từng đọc qua. Nghe thế cô hiểu ngay vấn đề:
[Ôn Gia Lương là con riêng của Chu Bảo Nghi với người đàn ông khác?]
[Chuẩn không cần chỉnh!]
Dù đã đoán trước nhưng Ôn Nguyệt vẫn không khỏi kinh ngạc:
[Gã tình nhân kia là ai? Hắn và Chu Bảo Nghi quen nhau thế nào, rồi làm sao
mà dan díu với nhau được?]
Hỏi xong một tràng, Ôn Nguyệt không kìm được cảm thán:
[Chu Bảo Nghi gan to thật đấy, dám cắm sừng cả tỷ phú Ôn Vinh Sinh!]
Phải biết rằng thời này, một nửa số đại gia Hương Giang làm giàu từ những
con đường “nửa đen nửa trắng”, thậm chí có người trước khi “rửa tay gác kiếm”
còn dính líu đủ cả cờ bạc, mại dâm, thuốc phiện. Đụng vào họ chẳng khác
nào đùa với lửa.