Dưới ánh đèn đường tối tăm, một thiếu niên gầy gò đứng trong con ngõ sâu hun hút.
Bốn phía tường rào loang lổ, tĩnh mịch không một tiếng động.
Bóng hình cậu dưới ánh đèn đường chiếu xuống nền bê tông đổ nát, lúc dài lúc ngắn, in hằn theo từng bước chân vội vã.
Đột nhiên, cái bóng dừng lại, bước chân thiếu niên cũng khựng lại.
Cậu tựa hồ nghe thấy thanh âm gì đó, tầm mắt nghiêng về phía bóng tối.
Một cơn gió thổi bay những lọn tóc ngắn giữa trán, để lộ ánh mắt cảnh giác nơi đáy mắt cậu thiếu niên, cùng gương mặt lạnh lùng đầy căng thẳng.
Phía đó không có một bóng người, chỉ có tiếng gió thổi lay động một cây táo rậm rạp, vang vọng quanh quẩn trong con ngõ nhỏ yên tĩnh.
Văn Vũ hai tay siết chặt dây cặp sách đeo chéo vai, cất bước tiếp tục tăng tốc độ về nhà.
Cậu là đứa gan lớn, chưa bao giờ biết sợ.
Chỉ là từ sáng sớm hôm nay thức dậy, cậu vẫn luôn hốt hoảng bất an, thần kinh vô cùng căng thẳng, cảm giác nguy hiểm đang rõ rệt tới gần.
Ngay cả tiếng gió thổi bên tai dường như đang gửi một tín hiệu, nhắc nhở cậu chuyện gì đó sắp xảy ra.
Chẳng mấy chốc, sự im lặng trong con hẻm bị phá vỡ, tiếng xe đạp cót két từ xa vọng lại.
Dần dần trở nên càng gần và rõ ràng hơn.
Thiếu niên vẫn như cũ không quay đầu lại, chỉ là hai tay nắm chặt quai đeo cặp hơn, cảnh giác thẳng lưng.
– Tiểu Vũ, Tiểu Vũ!
Tiếng một người đàn ông hét lên, kèm theo tiếng xe đạp vang lên phía sau.
Bả vai gầy gò của thiếu niên trong bóng tối buông lỏng hẳn xuống, cậu quay đầu hỏi: “Chú Lưu, sao chú đến muộn thế ạ?”
Người đàn ông trung niên đạp xe tới đây tên là Lưu Nghĩa Minh, là cảnh sát dân sự của đồn cảnh sát khu phố cổ này.
Chú dừng xe, giơ tay lau mồ hôi trên trán, cau mày hỏi: “Mới về đến nhà à? Gần đây tan học muộn thế à?”
Văn Vũ gật đầu: “Sắp thi đại học rồi ạ, thầy giáo kéo dài thời gian tự học buổi tối ạ.”
Lưu Nghĩa Minh: “Không phải cháu đã nhận được giấy báo trúng tuyển vào Học viện Mỹ thuật Đại học S rồi sao? Còn học hành chăm chỉ đến thế này, chú thấy buổi tối tự học thì đừng về muộn quá nhé.”
Thiếu niên cười, nói: “Không sao đâu ạ, dù sao cũng không còn bao nhiêu ngày nữa. Chú Lưu đến muộn như vậy có chuyện gì ạ?”
Trên khuôn mặt lạnh lùng rốt cục mang theo sự non nớt cùng sức sống mà ở tuổi cậu nên có.
Đuôi mắt vốn cảnh giác sắc bén cũng cong thành hai đường cong mềm mại, đôi mắt trong suốt như ánh trăng lạnh lẽo tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Đẹp trai sạch sẽ, dễ khiến cho người khác dễ dàng cảm thấy gần gũi.
Lưu Nghĩa Minh lấy hai túi giấy lớn từ khung xe ra, nhét vào tay cậu: “Đây là vịt bát bảo mà cô cháu đã chuẩn bị đó. Còn đây là một bộ sơn dầu mà chú nhờ người ta mua giúp.”
“Tuy rằng đơn giản, nhưng coi như là quà sinh nhật tuổi mười tám của hai chú thím tặng cháu.”
Văn Vũ ngẩn người, lập tức nhận ra hôm nay là ngày gì, khẽ nói: “Cảm ơn chú Lưu.”
Lưu Nghĩa Minh vỗ vỗ bờ vai gầy gò của thiếu niên, cảm khái: “Cuối cùng chúng ta cũng có thể thấy cháu trưởng thành, mấy năm nay đâu có dễ dàng gì.”
“Được rồi, mau về nhà ăn lúc còn nóng. Mấy ngày tới chú sẽ ghé thăm cháu thường xuyên. Nếu có chuyện gì xảy ra thì cứ liên lạc với chú nhé.” Lưu Nghĩa Minh đưa Văn Vũ đến cửa nhà, đợi cậu mở cửa sân rồi mới xoay người rời đi.
Sắc mặt vẫn còn hòa nhã dần dần biến thành lo lắng.
Chú lấy điện thoại ra, đồng nghiệp gửi cho chú một tin nhắn:
[Hôm nay Lý Hạo Vũ ra tù, tiểu tử tâm địa độc ác đó, cẩn thận nó trả thù thằng bé Văn Vũ.]
——
Nhà của Văn Vũ nằm trong khu dân cư cũ ở rìa thành phố, là một tiểu viện nhỏ. Cây quế trăm năm tuổi trong viện cũng chính là tuổi đời của ngôi nhà.
Những bức tường loang lổ xây bằng gạch xanh, cánh cửa gỗ lim cũ kỹ, cùng những bức tượng môn thần, tướng lĩnh cổ xưa được chạm khắc tinh xảo trên mái hiên đang lặng lẽ kể về những năm tháng đã qua của ngôi nhà.
Ánh sáng trong phòng mờ nhạt, cách bài trí đơn giản.
Tấm lịch vạn niên trên tường hiển thị ngày hôm nay: 18 tháng 5.
Ngay cả bản thân cậu cũng quên mất hôm nay là sinh nhật thứ mười tám của mình.
Điều đó có nghĩa là cậu đã trưởng thành.
Cũng có nghĩa là cậu phải chuyển khỏi ngôi nhà này.
Điện thoại di động đột nhiên đổ chuông.
Tên người gọi hiển thị trên màn hình: Quan Hải Đào.
“Nhanh thật đấy.”
Văn Vũ tự giễu cợt một tiếng rồi nhận điện thoại: “Cậu hai.”
Giọng điệu bình thản vô cùng.
Quan Hải Đào: “Này, Tiểu Vũ, cháu đang ngủ à?”
Văn Vũ: “Chưa.”
Quan Hải Đào ở đầu dây bên kia ho một tiếng, ha hả cười nói: “Là như vầy, bác cả của cháu hôm nay thương lượng với chú chuyện tiểu viện ông ngoại cháu để lại lúc còn sống.”
“Năm đó ông ngoại cháu qua đời, bác cả muốn cháu đến nhà bác ấy sống. Cháu không thể cứ sống mãi trong căn nhà dột nát đó. Nhưng thấy cháu một lòng kiên trì nên bác ấy đã đồng ý cho cháu sống đến khi trưởng thành.”
“Hôm nay cháu cũng đã mười tám tuổi rồi, tiểu viện đó cũng nên bán đi thôi.”
Văn Vũ: “Ừm.”
Quan Hải Đào tiếp tục nói: “Ai nha, thừa dịp thị trường còn tốt, đoán chừng mảnh đất đó có thể bán được năm triệu đấy. Cả nhà chúng ta chia theo đầu người, một đứa trẻ như cháu cũng có thể có trong tay mấy trăm ngàn.”
Văn Vũ: “Ừm.”
Quan Hải Đào: “Vậy chúng ta cứ thế nhé, cháu chuyển đến nhà chú ở, hay là tự tìm chỗ ở bên ngoài?”
Văn Vũ: “Cậu hai, chờ cháu lên đại học rồi bán nhà được không?”
“Đi học đại học?”
Quan Hải Đào nâng cao giọng điệu, tốc độ nói trở nên cấp bách: “Không được đâu cháu, đứa nhỏ này sao mà cố chấp quá vậy.”
“Bây giờ cháu đang làm công việc thiết kế gì đó, mỗi tháng còn kiếm được 1.500 đồng. Nếu trực tiếp chuyển thành nhân viên chính thức, ít nhất cũng có thể kiếm được năm ngàn đồng. Cháu còn học đại học nào nữa!”
“Hơn nữa, cháu thi Học viện Mỹ thuật Đại học S có đỗ không?”
Ngữ điệu Văn Vũ thay đổi, bình thản hờ hững đáp: “Cháu đã nhận được thông báo nhập học của Học viện Mỹ thuật thành phố S rồi.”
“Cháu ư?”
Quan Hải Đào dừng một chút, lập tức hừ lạnh một tiếng: “Được, cháu cũng coi như có tiền đồ. Thôi được, cháu ở thêm vài tháng nữa cũng được. Đến đại lý bất động sản để ghi thông tin bán nhà.”
“Trong thời gian đó sẽ có người đến xem nhà, nếu cháu ở nhà thì mở cửa cho họ nhé.”
Cúp điện thoại, Văn Vũ đứng giữa căn phòng tối lờ mờ, cánh môi nhợt nhạt mím chặt, ánh mắt u ám bất định.
Hồi lâu sau, cậu bước từng bước lên cầu thang gỗ tối tăm dẫn lên lầu hai.
Công tắc hành lang bật lên một tiếng vang thanh thúy, đèn sợi đốt lập tức sáng bừng như ban ngày, chiếu rọi căn phòng khách nhỏ tầng hai.
Ở giữa phòng khách có một giá vẽ bằng gỗ, trên đó căng một bức tranh phong cảnh chưa hoàn thành.
Trong bức tranh là bầu trời trong xanh, rừng cây xanh tươi, và những bông hoa dại lốm đốm.
Văn Vũ luôn cảm thấy đơn điệu, thiếu một cái gì đó quan trọng.
Cậu mở hộp thuốc màu, lấy bút vẽ ra, rồi bưng bảng màu đến phía giá vẽ sau một phen chuẩn bị.
Cầm bút lên, cậu không biết phải vẽ thế nào để lấp đầy khoảng trống còn dang dở.
Cậu cảm thấy nên vẽ một tòa kiến trúc cổ xưa đồ sộ trong một khu rừng xanh tươi um tùm.
Giống như một đền điện lớn, nơi thờ cúng các vị thần.
Thế nhưng, đại điện nên trông như thế nào, cậu vẫn không thể hình thành một khái niệm rõ ràng trong đại não.
Giống như cảm hứng đã cạn kiệt, cứ như thể đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi, nhưng nhớ mãi cũng không thể nhớ ra.
Suy nghĩ của cậu rơi vào ngõ cụt, trống rỗng, nhàm chán.
Gió lạnh đêm khuya xuyên qua tấm màn cửa sổ thổi vào trong phòng, nhưng cũng không thổi tan được sự bứt rứt trong lòng thiếu niên đang chìm đắm trong suy tư.
Mồ hôi từ trán theo đường cong gò má căng thẳng trượt xuống quai hàm, nhỏ giọt xuống sàn nhà cũ.
Thời gian trôi qua, cho đến khi kim đồng hồ cũ trên tường điểm hai giờ sáng.
Văn Vũ hết sức chăm chú nhìn bức tranh, dần dần cả người cậu như hòa mình vào khu rừng rậm trong tranh.
Xung quanh là những ngọn đồi xanh thẳm, cây cối xanh tươi, hoa dại nở rộ.
Tiếng suối bên cạnh chảy ào ào, những con bướm nhẹ nhàng bay múa, khí trong lành khiến cậu cảm thấy sảng khoái.
Giống như đang ở trong một xứ sở thần tiên.
Cậu ngạc nhiên trước cảnh vật xung quanh, cất bước bắt đầu di chuyển như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Đột nhiên, ngày biến thành đêm.
Một vầng trăng tròn treo trên màn đêm, ánh trăng trắng lạnh lẽo, nhưng dù thế nào cũng không thể xuyên qua những tán cây trong khu rừng rậm rạp.
Xung quanh tối tăm u ám, tĩnh mịch không một tiếng động.
Trong lòng Văn Vũ bắt đầu dâng lên sợ hãi, cậu muốn chạy trốn.
Thân thể cậu khẽ động, nhưng tay chân lại truyền đến cảm giác đau đớn như bị siết chặt trói buộc.
Cậu kinh ngạc phát giác, từ lúc nào mình đã bị trói tay chân, quần áo đơn bạc nằm giữa một khối đá thật lớn.
Một trận gió đêm thổi lên, thổi bay cành cây lớn rậm rạp lá cành ào ào rung động, trong màn đêm đen kịt giống như hung thú khổng lồ vung nanh vuốt, tùy thời đều có thể nhào về phía cậu.
Cậu hoảng sợ nhìn chung quanh, dùng hết sức lực để thoát khỏi trói buộc.
Mỗi lần cậu nhúc nhích, dường như vô số kim nhỏ đang xuyên qua sợi dây gai thô ráp trói chặt tay chân cậu, đâm vào những dây thần kinh dưới làn da yếu ớt, khiến cậu phải run lên.
Đột nhiên, cậu thấy một bóng đen mờ ảo từng bước tiến gần đến.
Ai?
Văn Vũ muốn hét lên, nhưng bởi vì cực độ sợ hãi ngay cả âm thanh cũng không thể phát ra.
Bóng đen dần dần đến gần, giống như cái bóng của một người đàn ông cao lớn.
Chưa nhìn rõ diện mạo, cả người hắn đều mang theo khí tức âm lãnh băng hàn thấu xương.
Thân ảnh người đàn ông thong thả vươn tay về phía Văn Vũ, bàn tay dừng lại trên cổ cậu, bóp chặt huyết mạch của cậu.
Chỉ là bàn tay ấy giống như được khắc bằng băng, nơi nó chạm đến đều lạnh vô cùng.
Chắc chắn đây không phải là nhiệt độ mà một người bình thường nên có.
Văn Vũ sợ hãi đến cực điểm.
Cậu không còn để ý đến cổ tay, cổ chân đau đớn, liều mạng vặn vẹo giãy dụa, chỉ muốn mau chóng chạy thoát.
Không có kết quả.
Bàn tay người đàn ông rời khỏi yết hầu của cậu, đầu ngón tay hắn đè lên da thịt trên cổ cậu trượt xuống, xẹt qua xương quai xanh dần dần đến lồng ngực.
Quần áo mỏng manh không tốn chút sức đã bị đẩy ra, da thịt của cậu sau lớp quần áo che đậy tiếp xúc với khí tức ngưng kết lạnh như băng, nơi ngón tay người đàn ông hạ xuống run rẩy.
Không!
Văn Vũ muốn hô, nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cảm giác sợ hãi từng chút một tràn ngập từng tế bào trong cơ thể cậu.
Cậu kinh hãi mở to mắt nhìn bóng dáng người đàn ông đang nghiêng mình cúi về phía cậu, giống như vùi đầu vào bên tai bên cổ của cậu.
Gió thổi tới, cành lá rậm rạp giãy dụa lay động, tiếng ào ào ở bên tai vờn quanh không dứt, trong gió mơ hồ xen lẫn một tiếng thở dài nặng nề:
“Tìm được em rồi…”
Nguồn: Sưu tầm