Truyện Zhihu
Truyện Sáng Tác
Tà Thần Đã Gọi Tên Tôi
Chương 3
Tà Thần Đã Gọi Tên Tôi – Chương 3
Sáng sớm, mưa ngừng rơi.
Ánh mặt trời cuối tháng năm gay gắt, chiếu thẳng vào bên trong ẩm thấp khiến căn phòng bốc lên hơi nóng.
Văn Vũ tỉnh dậy, liền nghe thấy tiếng mái nhà bị gió thổi ọp ẹp vang lên.
Mái nhà cần được sửa chữa, cửa kính cũng cần được lắp đặt.
Cậu lấy điện thoại di động ra, gửi cho Triệu Hiểu Lượng một tin nhắn: “Hôm nay tớ không khoẻ, giúp tớ xin nghỉ.”
Sau khi tùy tiện ăn sáng, thiếu niên mang theo thang và hộp dụng cụ ra ban công bắt đầu tự tay sửa lại mái che.
Không lâu sau, bên ngoài sân nhỏ đột nhiên có hai chiếc xe chạy tới, một chiếc là chiếc xe nhỏ màu trắng thuộc về Quan Hải Đào.
Chiếc còn lại là một chiếc xe hạng sang màu đen, rõ ràng là không hợp với cảnh xung quanh.
Văn Vũ nhìn xuống, thấy Quan Hải Đào mang theo một nụ cười ân cần, mở cửa mời ba người đàn ông mặc áo sơ mi, quần tây từ chiếc xe hạng sang trọng bước ra.
Cậu đoán được là chuyện gì, nheo mắt lại, tiếp tục leo thang sửa mái nhà.
Một người đàn ông đeo kính râm màu đen vừa bước vào sân liền nhìn xung quanh.
Ngẩng đầu nhìn thiếu niên trên ban công, cau mày hỏi: “Nhà cửa nát thế này, còn ở đây sao?”
Quan Hải Đào giải thích: “Aiz, Chu Tổng, đó là cháu trai tôi, tôi đã khuyên bảo nhưng nó nhất định muốn ở một mình ở đây.”
Chu Tổng ngại phiền phức: “Sau này sẽ dọn ra ngoài chứ?”
Quan Hải Đào không ngừng cam đoan: “Sẽ, sẽ, Chu Tổng chỉ cần đặt cọc mua ngôi nhà, tôi lập tức bảo nó dọn ra ngoài.”
Chu Tổng ừ một tiếng, phân phó hai người thủ hạ ra ngoài kiểm tra cảnh xung quanh, còn mình thì theo Quan Hải Đào vào trong nhà.
Trong nhà ẩm ướt oi bức.
Chu Tổng chậc chậc một tiếng, ngữ khí ghét bỏ: “Giấy dán tường đều không còn màu sắc ban đầu, cầu thang lắc lư, một ngôi nhà nát điển hình.”
“Còn bị dột mưa nghiêm trọng, sàn tầng hai như bị ngấm nước.”
Quan Hải Đào nói: “Chu Tổng ngài mua cũng đâu phải để ở, chẳng phải ngài thích mảnh đất này sao?”
Chu Tổng cười nhạo: “Đúng là như vậy.”
Hắn hất cằm tiến về phía ban công: “Đừng để đứa nhỏ sửa nhà nữa, nguy hiểm lắm.”
Quan Hải Đào cũng sớm đã bị tiếng búa của Văn Vũ làm phiền, hô: “Tiểu Vũ, xuống đi, nhà này sửa cũng không sửa nữa, cháu thu dọn đồ đạc lát nữa theo chú về nhà ở.”
Văn Vũ dừng động tác, rũ tầm mắt nhìn về phía hai người trong phòng khách, giọng nói lãnh đạm khẽ cất lên: “Về nhà chú? Mợ cháu có đồng ý không?”
Lông mày lạnh lùng, đôi mắt sắc bén.
Tràn đầy khí thế kiêu ngạo và coi thường của tuổi trẻ.
Quan Hải Đào cứng đờ, vẻ mặt có chút xấu hổ: “Ặc, cũng chỉ ở hơn ba tháng.
Hơn nữa đây là bán nhà, mợ cháu cũng sẽ không nói gì.”
Văn Vũ hừ lạnh, cầm lấy búa trong tay tiếp tục đóng đinh.
Mà Chu Tổng, lại bị cái liếc mắt của thiếu niên hấp dẫn.
Hắn đi vài bước đến ban công, ngẩng đầu cẩn thận đánh giá thiếu niên gầy gò đang đứng trên thang.
Thiếu niên đứng trên cao, hai tay giơ lên như đang đóng đinh mái che, cơ thể thon dài tạo thành một đường cong.
Hai chân thẳng tắp, đường cơ tay mượt mà.
Áo thun rộng rãi do hai tay giơ cao mà bị kéo lên, để lộ vòng eo của một chàng trai trẻ.
Làn da trắng mềm mại tỏa sáng dưới ánh mặt trời nóng.
Vòng eo thon gọn, săn chắc, tạo thành một đường cong cứng rắn, tựa như một thanh loan đao sắc bén khiến người ta phải khiếp sợ.
Chu đeo kính râm, ánh mắt cùng vẻ mặt đều bị che giấu.
Cái nhìn đánh giá gần như lén lút ấy khiến Văn Vũ cực kỳ không thoải mái.
Cậu dừng động tác trong tay, hạ thấp ánh mắt, cụp xuống nhìn người đàn ông đeo kính râm, thanh âm lạnh lùng: “Nhìn cái gì?”
Đó là một câu hỏi, cũng là một lời cảnh báo.
Trong ánh mắt cậu chợt lóe lên một tia sắc bén.
Đó là ánh mắt của một đứa trẻ choai choai nổi loạn, đầy lệ khí, không thể thuần hóa.
Chu tâm tình tốt, khóe môi cong lên, hỏi: “Cháu ở đây một mình à?”
Văn Vũ lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Mua nhà cần hỏi nhiều như vậy sao?”
Quan Hải Đào: “Chậc, Tiểu Vũ, không được nói chuyện với khách như thế chứ.”
Rồi quay sang Chu nói: “Đứa nhỏ mới mười mấy tuổi, nói năng còn ngông cuồng lắm.”
Chu hờ hững đùa giỡn: “Đều là cháu trai thế này sao? Tôi thấy đứa nhỏ này chẳng giống Quan tí nào cả.”
Quan Hải Đào: “Ôi, ngài đừng nói vậy chứ. Cháu trai tôi từ nhỏ đã rất xinh xắn, khi còn bé giống như một tiểu công chúa.”
“Lớn lên mới ra dáng con trai, ngài xem, đúng là một chàng trai thanh tú! Chỉ là tính tình nó hơi tệ thôi.”
Chu tỏ vẻ đồng ý và hỏi Văn Vũ: “Không tận dụng điều kiện tự nhiên như vậy sao? Sao không xem xét thử ngành giải trí?”
Quan Hải Đào: “Hả?”
Văn Vũ liếc nhìn một cái.
Chu tiếp lời: “Có rất nhiều ngôi sao nam, nhưng không phải ai cố gắng cả đời cũng có thể nổi tiếng được.”
“Còn cháu thì khác, cháu chỉ cần đứng lên sân khấu thôi, cũng đủ sức hấp dẫn ánh mắt của đông đảo khán giả.”
Hắn cong môi, hất cằm về phía thiếu niên: “Cháu chính là kiểu người như vậy đấy, thế nào? Có muốn theo chú vào làng giải trí thử xem không?”
Nói xong, hắn lấy ra một tấm danh thiếp đặt lên bậc thang Văn Vũ đang giẫm lên, rồi nói: “Cháu có thể điều tra xem chú là ai, cũng có thể điều tra những ngôi sao chú đã nâng đỡ là những ai.”
Quan Hải Đào nghe xong, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Ôi chao, còn có chuyện tốt như thế này nữa sao? Tiểu Vũ đây là gặp được Tinh Thám rồi!”
“Giới giải trí?”
Văn Vũ rũ mắt, liếc thoáng qua tấm danh thiếp dưới chân, thanh âm lạnh nhạt: “Có thể một ngày kiếm được năm triệu tệ không?”
“Năm triệu?”
Chu với vẻ đầy ẩn ý: “Cũng có thể, đương nhiên còn phải xem cháu có bản lĩnh gì.”
Hắn vươn ngón trỏ, đầu ngón tay khẽ chạm vào tấm danh thiếp đặt trên bậc thang, bên cạnh là thiếu niên đang dùng chân trần giẫm lên.
Xương mắt cá chân rõ ràng, cơ bắp thon gầy, đường nét mắt cá chân trôi chảy mềm mại, thon nhọn như được gọt đẽo.
Ngón trỏ của Chu [tên] gõ nhẹ vào tấm danh thiếp mỏng manh đặt cạnh thiếu niên, cất cao giọng hỏi: “Cháu tên là Tiểu Vũ, phải không? Chú sẽ chờ cháu liên lạc với chú.”
Văn Vũ khẽ xùy một tiếng, đợi khi đám người kia rời đi liền một cước đá tấm danh thiếp xuống đất —
Hơn nửa ngày trôi qua, ban công hỗn độn rốt cục khôi phục hình dáng ban đầu.
Thiếu niên lau mồ hôi trên mặt, lấy điện thoại di động ra xem giờ.
Trên màn hình lại hiện ra một thông báo biên lai của ngân hàng.
Hôm nay rõ ràng không phải là ngày studio vẽ trả lương, ai lại chuyển tiền cho cậu chứ?
Văn Vũ thấy kỳ lạ, liền mở tin nhắn.
[Thẻ của bạn có số đuôi 3567, đã nhận được một khoản thanh toán vào ngày 19 tháng 5, số tiền chuyển khoản: 5.000.000 nhân dân tệ.]
Văn Vũ: Hả?
Cậu cho rằng mình đã nhìn nhầm.
Dụi dụi mắt, cậu đếm lại chuỗi số dài ấy, một, hai, ba…
Đúng là sự thật: Năm triệu!
Thời gian chuyển tiền là nửa giờ trước, tên người chuyển tiền: YG.
Văn Vũ cầm khăn mặt lau mồ hôi một lượt, lập tức gọi điện thoại cho dịch vụ khách hàng của ngân hàng: “Xin chào, tôi vừa nhận được một khoản chuyển khoản năm triệu tệ, tôi nghĩ chắc là hệ thống ngân hàng của quý vị đã xảy ra vấn đề rồi.”
Số tiền quá lớn, bộ phận chăm sóc khách hàng nhận thấy tình hình nghiêm trọng, lập tức hỏi thông tin cá nhân của Văn Vũ để bắt đầu tra cứu.
10 phút sau.
Dịch vụ khách hàng của ngân hàng gọi lại cho thiếu niên: “Xin chào Văn Vũ, chúng tôi đã xác minh thông tin chuyển tiền của bạn, và đã liên lạc với người gửi.”
“Người chuyển tiền họ Ứng, anh ta nói không hề chuyển nhầm. Anh ta nói anh ta là bạn của cha cậu, số tiền này là chi phí sinh hoạt mà cậu xứng đáng nhận được trong những năm qua.”
Văn Vũ nghi ngờ: “Cha tôi chưa từng có bạn bè nào họ Ứng cả. Anh có thể yêu cầu họ xác nhận lại được không?”
Dịch vụ khách hàng kiên nhẫn giải thích: “Không sai đâu ạ. Anh Ứng cũng đã khai tên, ngày sinh và số chứng minh nhân dân của bạn. Hoàn toàn phù hợp với thông tin của bạn.”
Tại sao người họ Ứng kia lại biết thông tin cá nhân của mình?
Sự cảnh giác của Văn Vũ còn lớn hơn cả niềm ngạc nhiên khi nhận được số tiền lớn.
Cậu suy ngẫm vài giây rồi hỏi: “Anh có thể cho tôi chi tiết liên hệ của người gửi được không, để tôi tự hỏi riêng anh ta.”
Dịch vụ khách hàng: “Được, bạn chờ một chút.”
Hai phút sau, Văn Vũ đã có số chứng minh thư và số điện thoại của Ứng Thần.
Cậu cầm điện thoại di động, lập tức gọi điện thoại cho Ứng Thần.
Cuộc gọi đầu tiên, không ai trả lời.
Cuộc gọi thứ hai, vẫn không ai trả lời.
Đến cuộc gọi thứ ba…
Văn Vũ cầm điện thoại di động, trong lòng mơ hồ bất an.
Cậu ấy thậm chí còn không nghĩ năm triệu là số tiền mà mình cả đời cũng không thể kiếm được.
Mà bây giờ lại nhận được khoản chuyển khoản năm triệu từ một người xa lạ.
Càng quá đáng hơn nữa là, hắn còn biết tất cả thông tin thân phận của cậu.
Cậu suy nghĩ một chút, quyết định gọi điện thoại cho cảnh sát Lưu Nghĩa Minh: “Chú Lưu, chú có thể giúp cháu điều tra một chút được không?”
Lưu Nghĩa Minh: “Điều tra chuyện gì? Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Không ạ.”
Văn Vũ giải thích: “Có một người tên là Ứng Thần, đã chuyển cho cháu năm triệu. Anh ta cũng nói rằng anh ta là bạn của cha cháu khi còn sống, số tiền này là sinh hoạt phí cho cháu.”
“Năm triệu?!”
Lưu Nghĩa Minh kinh hô: “Mau đưa cho chú thông tin danh tính của anh ta, để chú điều tra cho.”
Chú Lưu nhanh chóng tra được tin tức của Ứng Thần: “Nam, 25 tuổi. Sinh ra ở Canada, hồ sơ xuất nhập cảnh cho thấy anh ta chỉ từng tới nước mình hai lần, thời gian ở cũng không lâu.”
“Một người như vậy, thì có liên quan gì đến ba cháu? Ôi, không đúng rồi!” Lưu Nghĩa Minh vỗ đầu: “Ba cháu khi còn trẻ cũng từng du học ở Canada, chẳng lẽ là quen biết khi đó?”
Văn Vũ lắc đầu: “Ba cháu là du học ở California hai mươi năm rồi, chẳng lẽ anh ta kết bạn với ba cháu khi đó là một đứa bé bốn năm tuổi?”
“Chậc, cũng đúng.”
Có quá nhiều điểm đáng ngờ, Lưu Nghĩa Minh dặn dò Văn Vũ: “Số tiền này cháu đừng động vào, chú sẽ điều tra rõ cho cháu.”
Văn Vũ: “Làm phiền chú Lưu rồi.”
Lưu Nghĩa Minh: “Phiền cái gì mà phiền, đừng khách sáo với chú.”
“Cháu ở nhà một mình, gần đây buổi tối ít ra ngoài, một mình chú ý an toàn, có chuyện gì thì nhanh chóng liên lạc với chú.”
Văn Vũ dường như biết chú ấy đang nhắc nhở điều gì: “Cháu biết rồi, chú Lưu cứ yên tâm.”
——
Thế nhưng, luôn có một số kẻ sẽ không buông tha cậu.
Buổi chiều, Văn Vũ tìm thợ trang trí đến lắp cửa kính trong nhà, sau đó lại đi siêu thị một chuyến.
Khi cậu về đến nhà, trời đã tối dần.
Con hẻm dẫn vào nhà cậu thuộc khu đất ngầm trong thành phố.
Xung quanh có mấy căn tiểu viện cũ, sớm đã bị công ty phát triển bất động sản mua lại rồi bỏ trống.
Chỉ còn lại một mình Văn Vũ, cậu học sinh lớp 12, sống trong căn nhà cũ của Quan gia.
Cũng chính vì vậy, nơi đây chỉ cách một bức tường với phố xá sôi động bên ngoài, nhưng lại phảng phất như bước vào một mảnh thế ngoại đào nguyên, ngăn cách tiếng ồn thương nghiệp bên ngoài, yên tĩnh an bình.
Văn Vũ hai tay xách túi mua sắm, bước nhanh về nhà trong con hẻm nhỏ dần tối tăm.
Cậu nhanh chóng dừng lại.
Cậu nhìn thấy phía trước một người đàn ông đang dựa vào cây táo lớn, đó chính là Lý Hạo Võ vừa mới ra tù.
Lý Hạo Võ cũng đang nhìn cậu, hắn nghiêng đầu, nheo mắt, khóe miệng mang theo vẻ giễu cợt, thỉnh thoảng lại lắc lắc chiếc gậy đánh gôn màu bạc trong tay.
Hắn không đơn độc.
Một gã gầy gò nhuộm tóc vàng ngậm điếu thuốc đứng bên cạnh hắn, một gã mập mạp thể trạng cường tráng dựa vào bức tường loang lổ, phía sau còn có em trai hắn là Lý Hạo Văn.
Bọn chúng nhìn chằm chằm Văn Vũ, mang theo chút đắc ý và châm chọc.
Giống như một bầy dã thú đang rình rập, vây quanh con mồi trong tầm tay.
Văn Vũ quét mắt nhìn xung quanh bốn phía, tay xách túi siết chặt lại, nhướng mày lạnh nhạt hỏi: “Có việc gì?”
Lý Hạo Võ giơ chiếc gậy gôn dài trong tay lên, thờ ơ đùa nghịch: “Nghe nói, mày còn muốn tiễn tao vào tù nữa à?”
Trong ngõ không có camera, cho dù Văn Vũ báo cảnh sát lúc đó, chỉ cần bọn chúng một mực im lặng và không chịu phủ nhận thì sẽ rất khó để kết án.
Lý Hạo Võ cố ý chọn một địa điểm như thế để bất ngờ tập kích, cũng đã sớm nghĩ kỹ đường lui.
Văn Vũ đặt túi mua sắm ở một góc tường, đứng giữa đường hoạt động gân cốt, mí mắt mỏng khẽ nhướng lên, lạnh giọng thúc giục: “Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên đi.”
“Con chó nhà mày!”
Lý Hạo Võ ngắm nghía cây gậy gôn trong tay, cười ha hả: “Tao cũng chẳng buồn bắt nạt trẻ con, mày cứ đứng đó để tao đập vài cái, chuyện của hai năm nay coi như xong.”
Văn Vũ đứng thẳng tắp, vẻ mặt lạnh nhạt không hề dao động, thẳng thừng cự tuyệt: “Muốn tới thì cứ liều mạng mà tới!”
Lý Hạo Võ cợt nhả.
Mà ba người còn lại thì dồn tầm mắt vào cậu, giống như đang nhìn một tên điên.
“Chúng mày chắc là không biết, ở khu vực này đều đặt cho tao một biệt danh.”
Miệng thiếu niên khẽ cong lên, trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia giễu cợt: “Họ gọi tao là đứa trẻ bất tử.”
4 tuổi, cậu cùng bố làm việc ở công trường san lấp mặt bằng quốc lộ thì bất ngờ rơi xuống hố sâu 10m. Hơn 30 người, trong đó có bố cậu, đã ngã xuống và tử vong.
Cậu là người sống sót duy nhất, báo chí đưa tin rầm rộ ngày qua ngày như một phép màu của sự sống.
8 tuổi, cậu cùng ông ngoại đi câu cá bên bờ sông, vì tò mò chạy lung tung mà vô tình ngã xuống hồ nước sâu gần 5m.
Đưa tay cũng không thể bắt được một khúc gỗ nào từ đâu tới, cứ thế trôi nổi ở đó chờ cứu viện.
Mười tuổi, một chiếc xe say rượu xông thẳng về phía cậu, ngay khi sắp đâm trúng thì một chiếc xe khác đột nhiên lao tới chặn lại.
Cậu không hề hấn gì.
Hai năm trước, hai anh em Lý Hạo Văn và Lý Hạo Võ mang theo hơn mười tên côn đồ, dùng chai bia sắc nhọn đập vào đầu cậu thành một hố máu to bằng cái bát, đồng phục học sinh ướt đẫm máu.
Cũng chỉ là hôn mê một đêm, hiện tại ngay cả vết thương vết sẹo cũng đã biến mất.
Khi ông ngoại còn sống đã từng nói với cậu: “Mệnh của Tiểu Vũ nhà mình cứng rắn đến tàn nhẫn, ngay cả địa phủ âm tào cũng chẳng dám nhận.”
Văn Vũ khẽ nhếch miệng cười nhạo một tiếng, giống như là tự giễu, lại giống như châm chọc đối phương: “Đến đây đi, xem ai trong chúng ta sẽ chết?”
Nguồn: Sưu tầm